Một người đàn ông đi ngang qua một chú voi đang bị xích, đột nhiên ông dừng lại và tự hỏi tại sao một chú voi lớn như vậy lại không thể tự làm đứt một sợi dây thừng nhỏ buộc ở chân và trốn thoát. Thậm chí còn không có cả dây xích và lồng giữ. Hiển nhiên là chú voi hoàn toàn có thể làm được, bất cứ lúc nào chú muốn nhưng vì một lý do nào đó chú đã không làm như vậy.
Người đàn ông đã đến gặp người quản tượng gần đó và hỏi anh ấy vì sao con voi vẫn đứng yên ở đó và không bao giờ bỏ đi. Người huấn luyện voi trả lời:
- Khi con voi này còn nhỏ và bé hơn bây giờ, chúng tôi đã sử dụng cùng một loại kích cỡ dây thừng giống như bây giờ để trói chúng. Ở độ tuổi đó, các sợi dây vẫn đủ sức để giữ chúng. Khi voi lớn lên, chúng tin rằng chúng không đủ khả năng phả được dây. Con voi này luôn tin rằng sợi dây có thể giữ chúng lại và không bao giờ thử trốn thoát.
Người đàn ông rất ngạc nhiên. Những con vật to lớn như vậy đều có khả năng làm được, nhưng chúng đã không bao giờ tin và sẽ mãi mãi kẹt ở nơi này.
Giống như con voi trong câu chuyện, con người chúng ta luôn không tin vào chính bản thân mình với lý do đơn giản là chúng ta đã thất bại trước đó. Thất bại là một phần của việc học, một phần trong con đường dẫn tới thành công.
Không ai biết đi xe đạp, xe máy hay lái ô tô ngay sau lần thử đầu tiên. Nguyên nhân cơ bản là do nỗi sợ thất bại, mà phần lớn mọi người đều đánh giá không đúng về ý nghĩa và thử thách của nó trong lần đầu. Họ không chuẩn bị tư tưởng cho khả năng thất bại.
Chúng ta chỉ thành công khi biết chấp nhận thất bại là sự thực và tiếp tục cố gắng không ngừng.
Sunday, May 31, 2015
Tuesday, May 26, 2015
Vỡ nợ vì “đầu tư hạnh phúc gia đình”
Mấy tuần nay tự nhiên vợ chồng tay hàng xóm có vẻ yêu nhau say đắm, thi thoảng lại hôn nhau. Lạ nhỉ? Trước đây tình hình thời sự hai nhà nói chung là giống nhau, vợ chồng vặc nhau như cơm bữa, hai bà vợ chanh chua đanh đá cá cầy như nhau. Đùng một cái vợ tay hàng xóm lại thay đổi thái độ 100 % là sao nhỉ? Nhất định tay này có võ gì đây?
Bên nhà tôi thì cô vợ vẫn cứ cau có như cũ, một lần tôi thử hôn vợ liền bị ăn ngay một bài đít cua: Trong mồm người có 9 vạn con vi trùng, hôn nhau để lây bệnh à? Bị dội gáo nước sôi vào mặt, tôi chỉ biết lên giường trùm chăn tự kiểm điểm bản thân về sự ngu dốt trong lĩnh vực chinh phục vợ.
Nghĩ mãi không ra chiêu gì, tôi quyết định mời thằng hàng xóm đi nhậu bữa thịt chó để khai thác bí quyết. Đầu tư cho hạnh phúc xá gì tốn kém, e hèm.
- Nào dzô đi ông ơi, con chó này hả, thuộc diện cầy tơ, xoắn quá…
Chai 65 đầu tiên đã cạn, tay hàng xóm vẫn chưa say, phải chuốc tiếp ngay chai nữa. Gần cạn chai thứ 2, tôi phỏng vấn:
- Này ông ơi, nói cho tôi biết đi, sao vợ ông thay đổi thế, ngày nào cũng hôn ông đắm đuối như thể mới yêu lần đầu?
Tay hàng xóm cầm cái đùi chó ngấu nghiến:
- Ha ha, con vợ tôi nó vẫn thế thôi, chẳng qua là tôi ra quy chế nếu hôn chồng 1 cái thì được thưởng 5 nghìn đồng.
Trời ơi, đơn giản thế mà tôi không nghĩ ra. Vấn đề là lây đâu ra tiền để thưởng cho vợ bây giờ? Không thể chần chừ, tôi bí mật lấy sổ đỏ rồi ra ngân hàng vay nóng 50 triệu đồng. Thế là xong, tay hàng xóm kia, mày sẽ phải lác mắt ra cho mà xem!
Nghe tôi thông báo hôn 1 cái thưởng 10 nghìn đồng, vợ tôi sung sướng như trúng sổ số. Ngay lập tức cô ta ôm tôi hôn vào mặt vào môi, vào cổ vào gáy... Tóm lại là chỗ nào hôn được là vợ tôi hôn. Còn tôi ư, khỏi phải nói sung sướng tới cỡ nào, chỉ còn thiếu bay lên chín tầng mây. Đã lâu lắm rồi tôi không biết mùi vị nụ hôn của vợ, kể từ khi cô ấy đọc thông tin trên báo lá cải, rằng trong mồm người có 9 vạn con vi trùng khác nhau.
- Anh yêu ơi, thanh toán 500 nghìn!
Tôi giật thót cả người, sao mà nhiều thế chứ?
- Cô có ăn gian không hả? Mới ngày đầu tiên mà cô ta đã hôn tôi 50 lần?
- Này nói cho ông biết, tôi còn quay camera cẩn thận đây này.
Tôi mở tủ lấy 500 ngàn đưa cho vợ, cô ta sướng run, suýt ngất: “Ôi trời ơi, cảm ơn thần thánh, thế là từ nay con không phải làm gì nữa, chỉ cần hôn chồng là sống ung dung rồi!”.
Cứ thế, ngày nào vợ tôi cũng dậy rất sớm, thậm chí chưa đánh răng thì đã lao vào hôn chồng đến ngạt thở. Tôi sung sướng như chưa bao giờ được yêu, tâm hồn bay bổng trên mây khiến gã hàng xóm bắt đầu gen tỵ ra mặt. Chẳng mấy chốc tôi lại phải tiếp tục vay tiền đầu tư hạnh phúc, còn vợ tôi thì cứ phây phây ra. Rồi chợt một hôm, trong lúc tôi đang lê tê phê vì những nụ hôn hạnh phúc thì nhân viên ngân hàng tới thông báo:
- Nhà của anh chị đã bị niêm phong và phát mại trừ nợ!
Vợ tôi ngất lịm trên sàn nhà.
Bên nhà tôi thì cô vợ vẫn cứ cau có như cũ, một lần tôi thử hôn vợ liền bị ăn ngay một bài đít cua: Trong mồm người có 9 vạn con vi trùng, hôn nhau để lây bệnh à? Bị dội gáo nước sôi vào mặt, tôi chỉ biết lên giường trùm chăn tự kiểm điểm bản thân về sự ngu dốt trong lĩnh vực chinh phục vợ.
Nghĩ mãi không ra chiêu gì, tôi quyết định mời thằng hàng xóm đi nhậu bữa thịt chó để khai thác bí quyết. Đầu tư cho hạnh phúc xá gì tốn kém, e hèm.
- Nào dzô đi ông ơi, con chó này hả, thuộc diện cầy tơ, xoắn quá…
Chai 65 đầu tiên đã cạn, tay hàng xóm vẫn chưa say, phải chuốc tiếp ngay chai nữa. Gần cạn chai thứ 2, tôi phỏng vấn:
- Này ông ơi, nói cho tôi biết đi, sao vợ ông thay đổi thế, ngày nào cũng hôn ông đắm đuối như thể mới yêu lần đầu?
Tay hàng xóm cầm cái đùi chó ngấu nghiến:
- Ha ha, con vợ tôi nó vẫn thế thôi, chẳng qua là tôi ra quy chế nếu hôn chồng 1 cái thì được thưởng 5 nghìn đồng.
Trời ơi, đơn giản thế mà tôi không nghĩ ra. Vấn đề là lây đâu ra tiền để thưởng cho vợ bây giờ? Không thể chần chừ, tôi bí mật lấy sổ đỏ rồi ra ngân hàng vay nóng 50 triệu đồng. Thế là xong, tay hàng xóm kia, mày sẽ phải lác mắt ra cho mà xem!
Nghe tôi thông báo hôn 1 cái thưởng 10 nghìn đồng, vợ tôi sung sướng như trúng sổ số. Ngay lập tức cô ta ôm tôi hôn vào mặt vào môi, vào cổ vào gáy... Tóm lại là chỗ nào hôn được là vợ tôi hôn. Còn tôi ư, khỏi phải nói sung sướng tới cỡ nào, chỉ còn thiếu bay lên chín tầng mây. Đã lâu lắm rồi tôi không biết mùi vị nụ hôn của vợ, kể từ khi cô ấy đọc thông tin trên báo lá cải, rằng trong mồm người có 9 vạn con vi trùng khác nhau.
- Anh yêu ơi, thanh toán 500 nghìn!
Tôi giật thót cả người, sao mà nhiều thế chứ?
- Cô có ăn gian không hả? Mới ngày đầu tiên mà cô ta đã hôn tôi 50 lần?
- Này nói cho ông biết, tôi còn quay camera cẩn thận đây này.
Tôi mở tủ lấy 500 ngàn đưa cho vợ, cô ta sướng run, suýt ngất: “Ôi trời ơi, cảm ơn thần thánh, thế là từ nay con không phải làm gì nữa, chỉ cần hôn chồng là sống ung dung rồi!”.
Cứ thế, ngày nào vợ tôi cũng dậy rất sớm, thậm chí chưa đánh răng thì đã lao vào hôn chồng đến ngạt thở. Tôi sung sướng như chưa bao giờ được yêu, tâm hồn bay bổng trên mây khiến gã hàng xóm bắt đầu gen tỵ ra mặt. Chẳng mấy chốc tôi lại phải tiếp tục vay tiền đầu tư hạnh phúc, còn vợ tôi thì cứ phây phây ra. Rồi chợt một hôm, trong lúc tôi đang lê tê phê vì những nụ hôn hạnh phúc thì nhân viên ngân hàng tới thông báo:
- Nhà của anh chị đã bị niêm phong và phát mại trừ nợ!
Vợ tôi ngất lịm trên sàn nhà.
Thursday, May 21, 2015
Đừng vội đánh giá một con người khi còn quá sớm !
Ta nói: Đừng vội đánh giá một con người mà chỉ nhìn qua vẻ bề ngoài hay những việc thường ngày mà họ thể hiện. Câu chuyện dưới đây về cậu bé Mic sẽ minh chứng cho bạn về điều đó một cách sâu sắc. Mình nghĩ bạn sẽ thay đổi suy nghĩ trong đầu khi đọc xong câu chuyện này!
Ngày xửa ngày xưa có một cậu bé tên là Mic. Cậu bé luôn bị châm chọc ở trường vì sự chậm tiêu của mình, thậm chí giáo viên chủ nhiệm của cậu bé thường xuyên than phiền rằng Mic làm cho cô ấy phát điên lên.
Một hôm, mẹ Mic đến trường để kiểm tra tình hình học tập của con mình. Giáo viên chủ nhiệm đã không ngần ngại nói ra sự thật rằng Mic là một học sinh kém tư duy với điểm số luôn thấp nhất lớp. Mẹ cậu bé khi đó hết sức tức giận và bất bình trước những lời nói đó, và cho rằng cô giáo kia là một kẻ ngu si. Sau đó mẹ Mic không cho cậu bé theo học ngôi trường kia nữa và chuyển đến thành phố khác sống.
25 năm sau, vị giáo viên ngày xưa được chuẩn đoán là mắc bệnh rối loạn tim mạch và cần phải phẫu thuật gấp, dù tỉ lệ thành công là rất thấp. Không còn cách nào khác, vị giáo viên đành cắn răng lên bàn mổ, và may thay, ca mổ thành công mĩ mãn. Vị giáo viên từ từ thức dậy trên giường bệnh, đập vào mắt cô là một nam bác sĩ đẹp trai với nụ cười toả nắng.
Do còn ảnh hưởng bởi thuốc tê, nên cô ấy dù rất muốn nói lời.cảm ơn nhưng không thể. Rồi đột nhiên vị bác sĩ nhìn thấy khuôn mặt đang tái nhợt đi của vị giáo viên kia. Cô ta cố đưa cánh tay lên nhưng vô ích, và tắt thở ngay sau đó. Nam bác sĩ hốt hoảng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Anh ta quay ra phía sau lưng theo hướng chỉ lúc nãy của nữ giáo viên, thì thấy phía bên ngoài là 1 nhân viên vệ sinh của bệnh viện. Người lao công đó chính là cậu bé Mic ngày xưa, đang rút ổ điện của máy trợ tim để sạc pin điện thoại.
Bài học rút ra: Đừng vội đánh giá một con người khi còn quá sớm ................. mà hãy đọc xong câu chuyện rồi hãy đánh giá cũng không muộn :)))))
Wednesday, May 20, 2015
Lão Đồng Nát và phi vụ làm ăn bất thành
Lão Đồng nát nhận được cú điện thoại. Lão mừng húm vì đó là cú điện thoại của một xí nghiệp cơ khí gọi lão đến mua sắt vụn. Lão thầm cảm ơn chiêu quảng cáo của anh bạn xe ôm bảo lão viết tên với số điện thoại lên một tấm bìa, rồi treo toòng teng ở sọt thồ. Vậy mà mới hôm trước hôm sau đã có khách, mà lại là khách sộp mới sướng chứ.
Lão đến xí nghiệp cơ khí bằng xe máy chứ không đi xe đạp, vì lão biết nếu giao dịch thành công thì lão phải chở hàng bằng ô tô là cái chắc. Lão vừa đi vừa nhẩm tính, thắng vụ này lão sẽ tậu cho đứa con gái út chiếc xe máy để nó có cái mà đi làm.
Tiếp lão là giám đốc xí nghiệp chứ không phải là những anh trưởng, phó phòng vật tư như một số xí nghiệp mà lão đã từng đến mua sắt vụn. Giám đốc xí nghiệp cũng chả mời lão vào văn phòng, mà kéo ngay lão ra đống sắt vụn, chỉ cho lão xem.
Lão choáng ngợp với đống gọi là sắt vụn của xí nghiệp này. Lão nghĩ bụng: xí nghiệp này sắp giải tán hay sao mà bán sắt thép nguyên, vật liệu, gọi là phế liệu thế này. Lão lại thấy lo lo, nhỡ mua bán kiểu này, không khéo lại bị lôi lên công an hỏi mua những thứ này ở đâu như đã có lần lão mua phải hàng ăn cắp.
Như đoán được ý nghĩ của lão, giám đốc xí nghiệp nói:
- Ông yên tâm gọi xe đến mà cân, chở đi. vấn đề là ông có đủ tiền để mua hết chỗ này hay không thôi.
- Nhưng mà tôi chỉ mua với giá sắt vụn thôi.
- Thì tôi bán cho ông theo giá phế liệu chứ sao.
- Nhưng tôi sợ nhiều cây thép vẫn còn nguyên vẹn thế kia?
- Lo gì, tôi sẽ cho máy cắt vụn ra cho ông là được chứ gì.
- Thế thì tốt quá.
Giám đốc lúc này mới mời lão vào văn phòng, pha trà mời lão uống, rồi nói:
- Ông thanh toán cho tôi bằng tiền mặt, và không có hóa đơn của tôi đâu.
- Vâng, mua sắt vụn thì cần gì hóa đơn.
Cửa phòng giám đốc bỗng xuất hiên hai anh công an. Giám đốc tái mặt, lập cập ra mở cửa, hai anh công an vào, một anh đứng cạnh giám đốc như canh chừng, anh kia lấy trong cặp ra tờ lệnh, dõng dạc đọc cho giám đốc nghe lệnh niêm phong xí nghiệp để điều tra những vụ thất thoát vật tư, do đơn tố giác của công nhân trong xí nghiệp.
Lão Đồng nát tiu nghỉu ra về. Lão thầm nghĩ: Không biết còn có bao nhiêu tay giám đốc "quản lý" xí nghiệp như lão giám đốc xí nghiệp này nữa?
Lão đến xí nghiệp cơ khí bằng xe máy chứ không đi xe đạp, vì lão biết nếu giao dịch thành công thì lão phải chở hàng bằng ô tô là cái chắc. Lão vừa đi vừa nhẩm tính, thắng vụ này lão sẽ tậu cho đứa con gái út chiếc xe máy để nó có cái mà đi làm.
Tiếp lão là giám đốc xí nghiệp chứ không phải là những anh trưởng, phó phòng vật tư như một số xí nghiệp mà lão đã từng đến mua sắt vụn. Giám đốc xí nghiệp cũng chả mời lão vào văn phòng, mà kéo ngay lão ra đống sắt vụn, chỉ cho lão xem.
Lão choáng ngợp với đống gọi là sắt vụn của xí nghiệp này. Lão nghĩ bụng: xí nghiệp này sắp giải tán hay sao mà bán sắt thép nguyên, vật liệu, gọi là phế liệu thế này. Lão lại thấy lo lo, nhỡ mua bán kiểu này, không khéo lại bị lôi lên công an hỏi mua những thứ này ở đâu như đã có lần lão mua phải hàng ăn cắp.
Như đoán được ý nghĩ của lão, giám đốc xí nghiệp nói:
- Ông yên tâm gọi xe đến mà cân, chở đi. vấn đề là ông có đủ tiền để mua hết chỗ này hay không thôi.
- Nhưng mà tôi chỉ mua với giá sắt vụn thôi.
- Thì tôi bán cho ông theo giá phế liệu chứ sao.
- Nhưng tôi sợ nhiều cây thép vẫn còn nguyên vẹn thế kia?
- Lo gì, tôi sẽ cho máy cắt vụn ra cho ông là được chứ gì.
- Thế thì tốt quá.
Giám đốc lúc này mới mời lão vào văn phòng, pha trà mời lão uống, rồi nói:
- Ông thanh toán cho tôi bằng tiền mặt, và không có hóa đơn của tôi đâu.
- Vâng, mua sắt vụn thì cần gì hóa đơn.
Cửa phòng giám đốc bỗng xuất hiên hai anh công an. Giám đốc tái mặt, lập cập ra mở cửa, hai anh công an vào, một anh đứng cạnh giám đốc như canh chừng, anh kia lấy trong cặp ra tờ lệnh, dõng dạc đọc cho giám đốc nghe lệnh niêm phong xí nghiệp để điều tra những vụ thất thoát vật tư, do đơn tố giác của công nhân trong xí nghiệp.
Lão Đồng nát tiu nghỉu ra về. Lão thầm nghĩ: Không biết còn có bao nhiêu tay giám đốc "quản lý" xí nghiệp như lão giám đốc xí nghiệp này nữa?
Thursday, May 14, 2015
Đêm tân hôn và cú lừa ngoại hạng
1. Chàng nói yêu tôi. Cảm động suýt ngất, đời người con gái không phải ai cũng được nghe ba từ đơn giản: “Anh yêu em”. Tuy nhiên chàng cho biết sẽ kiểm tra “chất lượng” người yêu xem được mấy điểm, chấm theo thang 10. Tôi chấp nhận, chuyện nhỏ. Nấu ăn ư, dào ơi, quá đơn giản. Tôi mua sẵn mấy món trong nhà hàng đặc sản bỏ trong túi. Về nhà bày mấy mớ rau muống ra xào nấu, diễn như thật, đến bữa thì bày những thứ mua sẵn lên mâm.
Ôi, em yêu, anh không ngờ em khéo tay đến thế! Mát hết cả ruột gan. Nghĩ thầm: “Đàn ông sao ngu vậy chứ”. Xin cám ơn thượng đế đã sinh ra lũ đàn ông, nông cạn và dễ tin người, có thế thì mới có hạnh phúc trên thế gian này chứ. Đàn bà thích lừa là đàn ông toi thôi. Vậy là cuộc thử thách nấu ăn đã xong, chàng cho tôi 10/10.
2. Ăn nói ư, phẩm chất này thì cánh gái già quá thạo, quan trọng nhất trong quy trình “công dung ngôn hạnh” đấy. Chàng đưa tôi về ra mắt mẹ ở quê để thẩm định. Mấy bà nhà quê chỉ thích nịnh, cho món quà đơn giản, khen cụ mấy câu đại thể thế này: “Mẹ ơi, con cám ơn mẹ đã đẻ ra anh Trạch Văn Đoành cho con”. Nói xong thì dúi vào tay mẹ những món quà nho nhỏ dễ cảm động. Cô con dâu tương lai sẽ trở thành thần tượng của mẹ ngay tắp lự, đám con cháu ở quê chả bao giờ khen cụ cái gì, bị cụ ghét là phải.
Tôi về quê ra mắt mẹ chồng tương lai đúng như kịch bản đã soạn, chàng chấm thêm một điểm nữa, cũng lại 10/10.
3. Phát thứ 3 này mới là quan trọng, chết người đây: Kiểm tra trinh tiết. Làm thế nào bây giờ nhỉ, nếu bị lộ chuyện thì bao nhiêu công lao, kinh phí đầu tư đổ xuống sông xuống biển.
Mấy đêm nằm vắt tay lên trán suy nghĩ mông lung mà tôi chẳng nghĩ ra cái gì, thế mới nhục chứ. Vá trinh ư? Tự nhiên lại mất toi gần chục triệu, giở hơi cái đời con dơi à. Vá xong thì hắn ta lại phá đi có phải ngu không?
Nghĩ mãi rồi cũng ra một cái gì đấy, hạnh phúc cả đời cơ mà, sau này còn phải đối phó với chồng nhiều cuộc lắm. Tôi tranh thủ tham khảo thêm con bạn nối váy, một kịch bản được tôi đầu tư viết ra hoàn hảo, con bạn thân biên tập lại chút ít, rồi bắt tay thực hiện.
Một mâm rượu thịnh soạn được tôi chuẩn bị chu đáo, ghẹ hấp xả, tôm chiên xù, ngao nướng... toàn là đồ biển, đặc biệt là chai rượu thuốc thuộc loại thửa chuẩn. Nào xin mời chồng tương lai của em ơi, hôm nay đẹp trời, chúng mình giao lưu mấy chén. Hết chai 65 Minh mạng, lại được hải sản kích cầu, tôi mới dở chiêu “váy ngắn, lả lướt, rau thơm” ra... Chàng điên lên lao vào tôi, hùng hục xong chàng lăm ra ngủ như con cún con, dễ thương quá. Hoàng hôn chàng mới tỉnh dậy, tôi khóc tu lên thảm thiết:
- Giời ơi là giời, thế là anh đã phá đời em rồi! Đã bảo đêm tân hôn cơ mà?
Đây chỉ là tiểu phẩm hài, và vẫn còn một câu thoại khá bất ngờ, tuy nhiên xin phép nhà văn Lê Tự cắt đi để dành cho... “cư dân mạng” viết. Các bạn có cái kết nào hay, vui lòng chia sẻ trên facebook để bạn bè cùng cười!
Ôi, em yêu, anh không ngờ em khéo tay đến thế! Mát hết cả ruột gan. Nghĩ thầm: “Đàn ông sao ngu vậy chứ”. Xin cám ơn thượng đế đã sinh ra lũ đàn ông, nông cạn và dễ tin người, có thế thì mới có hạnh phúc trên thế gian này chứ. Đàn bà thích lừa là đàn ông toi thôi. Vậy là cuộc thử thách nấu ăn đã xong, chàng cho tôi 10/10.
2. Ăn nói ư, phẩm chất này thì cánh gái già quá thạo, quan trọng nhất trong quy trình “công dung ngôn hạnh” đấy. Chàng đưa tôi về ra mắt mẹ ở quê để thẩm định. Mấy bà nhà quê chỉ thích nịnh, cho món quà đơn giản, khen cụ mấy câu đại thể thế này: “Mẹ ơi, con cám ơn mẹ đã đẻ ra anh Trạch Văn Đoành cho con”. Nói xong thì dúi vào tay mẹ những món quà nho nhỏ dễ cảm động. Cô con dâu tương lai sẽ trở thành thần tượng của mẹ ngay tắp lự, đám con cháu ở quê chả bao giờ khen cụ cái gì, bị cụ ghét là phải.
Tôi về quê ra mắt mẹ chồng tương lai đúng như kịch bản đã soạn, chàng chấm thêm một điểm nữa, cũng lại 10/10.
3. Phát thứ 3 này mới là quan trọng, chết người đây: Kiểm tra trinh tiết. Làm thế nào bây giờ nhỉ, nếu bị lộ chuyện thì bao nhiêu công lao, kinh phí đầu tư đổ xuống sông xuống biển.
Mấy đêm nằm vắt tay lên trán suy nghĩ mông lung mà tôi chẳng nghĩ ra cái gì, thế mới nhục chứ. Vá trinh ư? Tự nhiên lại mất toi gần chục triệu, giở hơi cái đời con dơi à. Vá xong thì hắn ta lại phá đi có phải ngu không?
Nghĩ mãi rồi cũng ra một cái gì đấy, hạnh phúc cả đời cơ mà, sau này còn phải đối phó với chồng nhiều cuộc lắm. Tôi tranh thủ tham khảo thêm con bạn nối váy, một kịch bản được tôi đầu tư viết ra hoàn hảo, con bạn thân biên tập lại chút ít, rồi bắt tay thực hiện.
Một mâm rượu thịnh soạn được tôi chuẩn bị chu đáo, ghẹ hấp xả, tôm chiên xù, ngao nướng... toàn là đồ biển, đặc biệt là chai rượu thuốc thuộc loại thửa chuẩn. Nào xin mời chồng tương lai của em ơi, hôm nay đẹp trời, chúng mình giao lưu mấy chén. Hết chai 65 Minh mạng, lại được hải sản kích cầu, tôi mới dở chiêu “váy ngắn, lả lướt, rau thơm” ra... Chàng điên lên lao vào tôi, hùng hục xong chàng lăm ra ngủ như con cún con, dễ thương quá. Hoàng hôn chàng mới tỉnh dậy, tôi khóc tu lên thảm thiết:
- Giời ơi là giời, thế là anh đã phá đời em rồi! Đã bảo đêm tân hôn cơ mà?
Đây chỉ là tiểu phẩm hài, và vẫn còn một câu thoại khá bất ngờ, tuy nhiên xin phép nhà văn Lê Tự cắt đi để dành cho... “cư dân mạng” viết. Các bạn có cái kết nào hay, vui lòng chia sẻ trên facebook để bạn bè cùng cười!
Monday, May 11, 2015
Tuyển chồng, câu hỏi bí mật cuối cùng
Đang ăn cái bắp ngô trong tâm thức mơ màng, tôi nhận được lời “xin chết” của chàng. Ô kê liền, chàng này thì tôi biết sơ sơ, tuy nhên phải tìm hiểu mọi phương diện. Hình như chàng tên là Đoành ở xóm dưới.
Tôi lẩm nhẩm đọc lại câu thơ chìa khóa trước khi nhận lời hẹn hò ở quán ốc luộc bên hồ: “Không nghèo thì phải đẹp giai / Không thông kinh sử thì phải dài... ờ, hay”.
Rồi, chỉ cần một trong những tiêu chuẩn ấy là ta ô kê liền, lấy chồng bây giờ khó lắm, giảm tiêu chí đi chút ít có sao đâu.
Tôi mua tiếp một cái bắp ngô luộc nữa, sướng thật, bắp ngô nếp luộc ngọt làm sao. Cả đời này tôi có thể sống bằng bắp ngô luộc, cám ơn thượng đế đã sinh ra cây ngô.
Tôi vừa gặm ngô vừa hình dung tới chàng. Thực tình mà nói thì chàng không thuộc diện đẹp giai đâu, da đen thì không chấp, nhưng mắt tí hí mắt lươn thì khó chấp nhận rồi. Các cụ chả dặn con cháu đàn ông ti hí mắt lươn thì... hơi bị “dê” thì phải? Tuy nhiên vẫn sẽ không sao, vẫn hóa giải được hết nếu chàng thuộc diện đại gia, tóm lại là nhiều tiền.
Làm thế nào biết được chàng nhiều tiền nhỉ, khó phết đấy. Tôi chưa từng tới nhà chàng lần nào, thế mới ngu. Đàn ông thời buổi này chạy lông bông có khi nhiều tiền hơn kỹ sư là chuyện bình thường. Thôi chết, tôi nhớ ra rồi, cách mấy tháng, có lần chàng mời tôi vào quán đặc sản biển bên Bờ Hồ, tôi thích ăn cua rang me, nhưng chàng chỉ gọi hến xào, mực luộc, hai thứ này tôi chúa nghét. Kết luận: Không có nhiều tiền! Chuẩn luôn. Đời bây giờ phát hiện giầu nghèo dễ lắm, vào quán là biết ngay thôi, he he.
Còn kinh sử thì sao nhỉ, nếu đàn ông thông kinh sử thì chắc chắn sẽ làm ra nhiều tiền, tiền nhân dạy thế. Nhưng kể ra thì thông tinh một nghề nào đó cũng được, các cụ đã chả dạy “nhất nghệ tinh nhất thân vinh” đấy là gì. Tuy nhiên thông tinh cái nghề bắt chuột thì liệu có tương lai không? Đây là câu hỏi khó với tôi. Bao nhiêu động vật ngày xưa chỉ cho lợn ăn thì bây giờ thành đặc sản hết rồi đấy thôi.
Chuột đồng liệu có thành đặc sản không nhỉ, đến bao giờ thì cả thế giới tiếp nhau bằng thịt chuột, kể cả nghi lễ quốc gia? Chắc còn lâu lắm.
Vậy thì tiêu chí của câu thơ thứ hai liệu có đạt không? Tiêu chí này quan trọng gần nhất đấy, tuy nhiên làm sao để kiểm chứng là rất khó. Gì thì gì cũng phải kiểm chứng tiêu chí này, làm thế nào bây giờ đây?
Tôi vò đầu bứt tai nghĩ kế mà không ra, chán thật, đầu óc tôi dạo này có vấn để hay sao ấy, cứ tới lúc cần chất sám thì lại tối như hũ nút. Chả nhẽ lại sống thử cho biết, nhỡ tiêu chí này của chàng không ra gì thì mất toi giá trị chứ còn gì nữa. Kiên quyết không thể sống thử được, mạo hiểm kiểu này có mà khuynh gia bại sản, con gái có mỗi cái ngàn vàng, cho không biếu không là dại, tai hại hơn cháy nhà.
Cuối cũng tôi cũng nghĩ ra được giải pháp xác minh, đó là phỏng vấn trực tiếp chàng. Tôi quyết định nhắn tin hẹn chàng tới quán ốc luộc, tiến hành phòng vấn liền:
- Anh ơi, anh thích bắp ngô hay thích con sâu?
Chàng trả lời không suy nghĩ:
- Anh thích bắp ngô em ạ!
Tôi sung sướng ôm lấy chàng reo lên:
- Em xin tuyên bố chấp nhận lấy anh làm chồng!
Tôi lẩm nhẩm đọc lại câu thơ chìa khóa trước khi nhận lời hẹn hò ở quán ốc luộc bên hồ: “Không nghèo thì phải đẹp giai / Không thông kinh sử thì phải dài... ờ, hay”.
Rồi, chỉ cần một trong những tiêu chuẩn ấy là ta ô kê liền, lấy chồng bây giờ khó lắm, giảm tiêu chí đi chút ít có sao đâu.
Tôi mua tiếp một cái bắp ngô luộc nữa, sướng thật, bắp ngô nếp luộc ngọt làm sao. Cả đời này tôi có thể sống bằng bắp ngô luộc, cám ơn thượng đế đã sinh ra cây ngô.
Tôi vừa gặm ngô vừa hình dung tới chàng. Thực tình mà nói thì chàng không thuộc diện đẹp giai đâu, da đen thì không chấp, nhưng mắt tí hí mắt lươn thì khó chấp nhận rồi. Các cụ chả dặn con cháu đàn ông ti hí mắt lươn thì... hơi bị “dê” thì phải? Tuy nhiên vẫn sẽ không sao, vẫn hóa giải được hết nếu chàng thuộc diện đại gia, tóm lại là nhiều tiền.
Làm thế nào biết được chàng nhiều tiền nhỉ, khó phết đấy. Tôi chưa từng tới nhà chàng lần nào, thế mới ngu. Đàn ông thời buổi này chạy lông bông có khi nhiều tiền hơn kỹ sư là chuyện bình thường. Thôi chết, tôi nhớ ra rồi, cách mấy tháng, có lần chàng mời tôi vào quán đặc sản biển bên Bờ Hồ, tôi thích ăn cua rang me, nhưng chàng chỉ gọi hến xào, mực luộc, hai thứ này tôi chúa nghét. Kết luận: Không có nhiều tiền! Chuẩn luôn. Đời bây giờ phát hiện giầu nghèo dễ lắm, vào quán là biết ngay thôi, he he.
Còn kinh sử thì sao nhỉ, nếu đàn ông thông kinh sử thì chắc chắn sẽ làm ra nhiều tiền, tiền nhân dạy thế. Nhưng kể ra thì thông tinh một nghề nào đó cũng được, các cụ đã chả dạy “nhất nghệ tinh nhất thân vinh” đấy là gì. Tuy nhiên thông tinh cái nghề bắt chuột thì liệu có tương lai không? Đây là câu hỏi khó với tôi. Bao nhiêu động vật ngày xưa chỉ cho lợn ăn thì bây giờ thành đặc sản hết rồi đấy thôi.
Chuột đồng liệu có thành đặc sản không nhỉ, đến bao giờ thì cả thế giới tiếp nhau bằng thịt chuột, kể cả nghi lễ quốc gia? Chắc còn lâu lắm.
Vậy thì tiêu chí của câu thơ thứ hai liệu có đạt không? Tiêu chí này quan trọng gần nhất đấy, tuy nhiên làm sao để kiểm chứng là rất khó. Gì thì gì cũng phải kiểm chứng tiêu chí này, làm thế nào bây giờ đây?
Tôi vò đầu bứt tai nghĩ kế mà không ra, chán thật, đầu óc tôi dạo này có vấn để hay sao ấy, cứ tới lúc cần chất sám thì lại tối như hũ nút. Chả nhẽ lại sống thử cho biết, nhỡ tiêu chí này của chàng không ra gì thì mất toi giá trị chứ còn gì nữa. Kiên quyết không thể sống thử được, mạo hiểm kiểu này có mà khuynh gia bại sản, con gái có mỗi cái ngàn vàng, cho không biếu không là dại, tai hại hơn cháy nhà.
Cuối cũng tôi cũng nghĩ ra được giải pháp xác minh, đó là phỏng vấn trực tiếp chàng. Tôi quyết định nhắn tin hẹn chàng tới quán ốc luộc, tiến hành phòng vấn liền:
- Anh ơi, anh thích bắp ngô hay thích con sâu?
Chàng trả lời không suy nghĩ:
- Anh thích bắp ngô em ạ!
Tôi sung sướng ôm lấy chàng reo lên:
- Em xin tuyên bố chấp nhận lấy anh làm chồng!
Monday, May 4, 2015
Tâm sự những anh chồng lấy vợ béo
Sắc đẹp 100 cân
Cô vợ béo ngồi than thở với chồng:
- Lần sau anh đừng chê em béo như thế nữa!
- Chẳng lẽ 100 kg không phải là béo sao? Em thấy toàn thân em chỗ nào cũng chỉ có mỡ và mỡ thôi!
- Không hẳn thế đâu, có người nhìn thấy em chỉ toàn xương là xương thôi đó!
Người chồng há mồm ngạc nhiên:
- Ai vậy?
- Bác sĩ chụp X quang!
- !!!
*
* *
Mặc gì?
Sắp tới giờ đi dự tiệc, người vợ luống cuống:
- Anh ơi! Em không biết mặc cái gì đi dự tiệc bây giờ!
- Trong tủ vô số quần áo em chọn đại lấy một bộ đi!
Người vợ thất vọng:
- Nhưng em tìm không nổi bộ nào vừa với em cả, đây toàn là quần áo em mua cách đây 1 tháng trở về trước rồi!
Chồng thủng thẳng:
- Bây giờ em chọn 2 phương án: Một là không mặc gì đi dự tiệc hai là ở nhà!
- !!!
*
* *
A sai trước?
Hai vợ chồng nọ đánh nhau được một lúc, người vợ thở hổn hển:
- Tại anh sai trước, tại anh chê em béo trước!
- Anh không sai! Tại em béo trước anh mới nói sau!
- Hả?!
*
* *
Kẻ khủng bố điện thoại
Người vợ nghe điện thoại hốt hoảng gọi chồng:
- Anh ơi! Có thằng nào đó đe dọa lấy mạng em!
- Thằng nào! Anh phải tìm cho ra bằng được nó mới được!
Người vợ sung sướng nhìn chồng:
- Không ngờ vì em mà anh dám tìm hắn, anh sẽ làm gì khi gặp hắn?
- Mời hắn vài chén để cảm ơn!
- !!!
*
* *
Em của ngày hôm nay
Cô vợ vừa đi phẫu thuật giảm béo về hớn hở khoe chồng:
- Anh ơi! Em vừa giảm 5kg đó anh thấy em hôm nay khác với em của ngày hôm qua thế nào không?
Anh chồng không buồn nhìn chỉ thủng thẳng đáp:
- Em thấy đá sỏi ở ngoài kia viên to hay viên nhỏ thì cũng như nhau cả thôi!
- !!!
Cô vợ béo ngồi than thở với chồng:
- Lần sau anh đừng chê em béo như thế nữa!
- Chẳng lẽ 100 kg không phải là béo sao? Em thấy toàn thân em chỗ nào cũng chỉ có mỡ và mỡ thôi!
- Không hẳn thế đâu, có người nhìn thấy em chỉ toàn xương là xương thôi đó!
Người chồng há mồm ngạc nhiên:
- Ai vậy?
- Bác sĩ chụp X quang!
- !!!
*
* *
Mặc gì?
Sắp tới giờ đi dự tiệc, người vợ luống cuống:
- Anh ơi! Em không biết mặc cái gì đi dự tiệc bây giờ!
- Trong tủ vô số quần áo em chọn đại lấy một bộ đi!
Người vợ thất vọng:
- Nhưng em tìm không nổi bộ nào vừa với em cả, đây toàn là quần áo em mua cách đây 1 tháng trở về trước rồi!
Chồng thủng thẳng:
- Bây giờ em chọn 2 phương án: Một là không mặc gì đi dự tiệc hai là ở nhà!
- !!!
*
* *
A sai trước?
Hai vợ chồng nọ đánh nhau được một lúc, người vợ thở hổn hển:
- Tại anh sai trước, tại anh chê em béo trước!
- Anh không sai! Tại em béo trước anh mới nói sau!
- Hả?!
*
* *
Kẻ khủng bố điện thoại
Người vợ nghe điện thoại hốt hoảng gọi chồng:
- Anh ơi! Có thằng nào đó đe dọa lấy mạng em!
- Thằng nào! Anh phải tìm cho ra bằng được nó mới được!
Người vợ sung sướng nhìn chồng:
- Không ngờ vì em mà anh dám tìm hắn, anh sẽ làm gì khi gặp hắn?
- Mời hắn vài chén để cảm ơn!
- !!!
*
* *
Em của ngày hôm nay
Cô vợ vừa đi phẫu thuật giảm béo về hớn hở khoe chồng:
- Anh ơi! Em vừa giảm 5kg đó anh thấy em hôm nay khác với em của ngày hôm qua thế nào không?
Anh chồng không buồn nhìn chỉ thủng thẳng đáp:
- Em thấy đá sỏi ở ngoài kia viên to hay viên nhỏ thì cũng như nhau cả thôi!
- !!!
Subscribe to:
Posts (Atom)