Showing posts with label truyen cuoi. Show all posts
Showing posts with label truyen cuoi. Show all posts

Sunday, May 29, 2016

Tuyển tập Truyện Cười Vova

Tổng hợp truyện Cười Vôva

truyen-cuoi-vova
 
Một ngày cô giáo vào lớp, trên ngực áo cài một bông hoa hồng. Thấy cả lớp đều chăm chú nhìn bông hoa,cô giáo liền hỏi: -Có em nào cho cô biết hoa hồng sống bằng gì ?
Vova liền đứng dậy:
-Thưa cô,hoa hồng sống bằng sữa ạ!
Cô giáo ngượng đỏ mặt liền đuổi Vova ra ngoài hành lang. Đứng ngoài hành lang, Vova gặp thầy hiệu trưởng. Thầy hỏi Vova :
-Tại sao em lại đứng ở đây?
Vova trả lời:
-Thưa thầy,cô giáo hỏi em hoa hồng sống bằng gì em trả lời hoa hồng sống bằng sữa ạ! Thế là em bị đuổi ra ngoài ạ!
Thầy hiệu trưởng xoa đầu Vova và nói:
-Vậy là đúng rồi,hoa hồng sống bằng phân và nước tiểu em ạ!
Vova gãi đầu lẩm bẩm:”Lạ thật, mình không ngờ rễ nó lại dài và ăn sâu đến như vậy!?”
————————-

Vova đứng dưới sân nhà tập thể gọi inh ỏi: “Natasha, Natasha, tớ cần
cậu với tư cách là 1 người phụ nữ thực sự!!! Natasha, tớ rất cần cậu!!!
Cậu xuống đây với tớ!!!”
Mẹ Natasha ngó đầu ra và mắng: “Con cái nhà ai mà bậy bạ vậy hả, mới tí tuổi đầu! Đi về đi!”
“Dạ không, cháu cần Natasha lắm lắm! Quả bóng của bọn cháu bay vào nhà vệ sinh nữ!”
Liên tưởng bậy bạ
Trong giờ sinh vật, cô giáo hỏi học sinh:
- Tại sao con cá thờn bơn lại mỏng dẹt vậy?
Vova giơ tay:
- Thưa cô vì nó bị con cá voi “đè lên”!
Cô giáo không kiềm chế nổi:
- Biến khỏi lớp học, và nếu không có phụ huynh thì đừng có quay lại lớp.
Chúng ta tiếp tục buổi học. Thế còn ai biết, tại sao mắt của con tôm lại to và lồi ra thế không?
Vova đã ra tới cửa còn quay lại nói cố:
- Thưa cô, vì con tôm cũng có mặt ở cạnh đó và trông thấy tất cả.
*
* *

Truyện Cười Vôva cái mông

Giờ học đầu tiên môn hình học lớp 7. Cô giáo vẽ lên bảng 1 cái vòng tròn và đường kính.
- Các em hãy nhìn đây là vòng tròn và đường kính của nó.
Vova buộc miệng nói với bạn bên cạnh:
- Còn theo tớ, đó là cái mông!
Cô giáo tức quá, chạy đi tìm thầy hiệu trưởng và cùng quay về lớp học:
- Thưa đồng chí hiệu trưởng, Vova là 1 học trò hư và không hiểu gì về hình học…
Thầy hiệu trưởng nhìn lên bảng:
- Hỗn láo, hỗn láo quá! Thế ai đã vẽ cái mông lên bảng thế này?!!
*
* *
Vova thi hoc kỳ
Đây là kỳ thi vấn đáp, thầy giáo hỏi:
- Thế cậu có biết trong phòng này có mấy cái đèn không?
Vova nhìn lên trần nhà và đếm:
- Thưa thầy có 4 cái ạ!!!
- Sai rồi, có 5 cái.
Rồi thầy rút trong túi quần ra một cái bóng đèn.
Kỳ thi sau, Vova lai vẫn gặp ông thầy nọ.
- Vẫn câu hỏi trước đấy cậu thử trả lời xem nào!!!
Vova thản nhiên đáp:
- 5 cái ạ!!!
- Cậu lại sai rồi, lần này tôi không mang theo cái bóng đèn nào!!!
- Nhưng em có mang theo, thưa thầy!!!
Vova rút trong túi quần ra 1 cái bóng đèn!!!
*
* *
Vova tập vẽ
Bố của trò Vova bị cô giáo mời đến gặp. Khắp mình ông dán đầy bông băng, ông mặc váy vừa lê bước vào đã nghe cô kể tội con mình:
- Bác xem này! Em Vova vẽ con ruồi lên cái đinh trên bàn giáo viên. Tôi đập một nhát, chảy cả máu tay.
- Trời ơi! Thế là còn nhẹ. Cô nhìn cái của tôi xem, đây là hậu quả của việc nó vẽ mẹ nó trên đống thủy tinh đấy!
- Úi chao!
*
* *
Cùng Natasa
Vova thường ngồi chung xe bus với Natasa. Một hôm, Vova lấy hết dũng cảm dúi cho Natasa một mẩu giấy, trên đấy viết: “Tôi rất thích bạn, nếu bạn đồng ý kết bạn với tôi thì hãy đưa lại mẩu giấy này cho tôi, còn nếu không đồng ý thì hãy vứt nó qua cửa sổ”.
Một lúc sau Natasa chuyển lại mẩu giấy cũ, Vova vui mừng mở ra xem, trên giấy viết: “Không mở được cửa sổ”!!!
*
* *
Bệnh nhân của bố
Bố của Vova là một bác sĩ. Một hôm đang chơi đùa cùng Natasa ở nhà. Bất thình lình, Natasa mở một cánh cửa tủ và hét lên sợ hãi khi nhìn thấy một bộ xương người.
- Không việc gì cả – Vova nói – Bố tớ cất ở đây lâu rồi.
- Thật không? Tại sao?
- Tớ không rõ… Có thể đấy là bệnh nhân đầu tiên của bố tớ.
*
* *
Sổ liên lạc
Vova phàn nàn với bạn ngồi cùng bàn:
- Hôm qua tao bị ông già tẩn 2 lần.
- Vì sao vậy?
- Lần thứ nhất tao cho ông già xem sổ liên lạc, trong đó toàn điểm xấu và những dòng của giáo viên về những tội nghịch ngợm. Còn lần thứ hai là khi ông già nhận ra đó là quyển sổ liên lạc cũ của ông ấy.
*
* *
Chóng lớn
Vova vào phòng bố mẹ và không gõ cửa, và bắt gặp bố mẹ đang yêu nhau.
- Bố mẹ làm gì thế? – Nó hỏi.
- À – bà mẹ trả lời sau giây phút bối rối – Mẹ đang ngồi lên bụng bố để cho bụng bố nhỏ bớt đi.
- Vô ích – thằng bé lắc đầu – ngày mai cô hàng xóm lại sang thổi cho nó to lên thôi,
- ?!!
*
* *
Đi tham quan công trường
Vừa tới nơi thì xảy ra tai nạn: một công nhân rơi từ tầng 4 ngôi nhà mới xây xuống đất. Sau buổi tham quan cô giáo tập trung học sinh lại để rút ra bài học từ trường hợp trên:
- Theo các em, vì sao chú công nhân bị ngã?
Masa giơ tay:
- Thưa cô vì chú công í không tuân thủ quy tắc an toàn lao động ạ.
- Rất có thể như vậy, ai có ý kiến khác nào?
Kôlia:
- Thưa cô có thể chú ấy bị cảm.
- Cũng không loại trừ khả năng này. Thế còn Vova, em nghĩ sao?
- Chú ấy ngã vì quát em!
- Thế là thế nào?
- Chú ấy bảo: thằng ôn kia, đừng có rung thang nữa!
*
* *
Khoe chú
Natasha, Antô và Vova ngồi nói chuyện.
- Chú tớ là thầy giáo nên ai gặp cũng phải gọi “thầy ơi”.
- Chú tớ còn giỏi hơn, chú tớ làm cha sứ, ai gặp cũng phải gọi “cha ơi”.
- Kém xa chú tớ, ai gặp chú tớ từ xa cũng phải thốt lên “chúa ơi”! – Chú cậu làm nghề gì?
- Chú tớ là… “đầu gấu thôn”!!!
==================================
Trong giờ học, cô giáo muốn phát triển trí tưởng tượng và khả năng cảm nhận của học sinh, cô đưa ra mấy câu hỏi như sau:
- Các con hãy nghĩ xem, cái gì màu xám và rất là cứng?
- Bê tông ạ! Cô giáo:
- Giỏi quá. Nhưng mà nó còn có thể là nhựa đường nữa, thế còn cái gì màu vàng, và ở trên cánh đồng?
- Con bò ạ!
- Đúng rồi! Nhưng còn có thể là đống rơm nữa, Vova lẩm bẩm, từ phía cuối lớp:
- Đúng là lũ điên! Cô giáo:
- Em đứng lên ngay, sao em toàn nói bậy bạ thế hả? Vova:
- Thế em hỏi cô một câu được không?
Cô giáo thận trọng:
- Em thử nói đi!
- Thế cái gì trước khi cô cho vào miệng thì nó cứng, thẳng và khô ráo, còn sau khi ra khỏi miệng thì nó mềm nhũn, cong queo và ướt nhem?
Cô giáo đứng phắt dậy, mặt đỏ bừng, tiến thẳng đến tát rất kêu vào mặt Vova.
Vova xoa xoa má:
- Đúng rồi. Nhưng nó còn có thể là kẹo cao su nữa
===================================
Thanh tra trên bộ xuống kiểm tra giờ học anh văn, ông ta ngồi bên cạnh Vova.Cô giáo mới đi dạy vì vậy rất hồi hộp.Cô giáo:
- Bây giờ cô sẽ viết 1 câu tiếng anh lên bảng, còn các em hãy cố gắng dịch nó ra tiếng Nga.
Cô giáo đang viết dở câu thì viên phấn bị rơi, cô cúi xuống nhặt và tiếp tục viết cho hết câu.
- Và bây giờ ai sẽ dịch được câu này?
Vova lập tức giơ tay. Cô giáo thì rất run, nhìn quanh lớp nhưng ngoài Vova ra thì chẳng có ai giơ tay cả. Cô giáo đành chỉ định Vova phát biểu.
Vova:
- Giá như mà cái váy nó ngắn hơn ……..
- Cái gì?! Em biến ngay khỏi lớp học!
Vova thu gom sách vở xong dứ dứ nắm đấm vào mặt ông thanh tra:
- Đồ ngu, đã không biết thì đừng có bày trò nhắc bài!
=========================================
Vova bắt đầu đi học lớp một. Trong buổi học đầu tiên, Vova đã nói với cô giáo:
- Thưa cô, em quá thông minh so với lớp một! Cô hãy cho em lên thẳng lớp ba! Cô giáo dẫn Vova lên gặp thầy hiệu trưởng, kể đầu đuôi câu chuyện.
Thầy hiệu trưởng:
- Được rồi, chúng ta cùng kiểm tra trình độ của Vova. Vova, 3 nhân 3 bằng mấy?
Vova:
- 9!
- Đúng rồi! Thế 6×6?
- 36!
- Chính xác! Tôi nghĩ rằng – hiệu trưởng quay sang cô giáo – chúng ta chuyển
Vova lên lớp 3! Cô giáo:
- Để tôi hỏi thêm Vova về tính logic! Vova, cái gì ở con bò cái có 4 cái, còn ở cô có
2 cái?
Vova thoáng nghĩ và trả lời:
-Chân!
-Có việc gì mà khi làm con chó đứng bằng 3 chân còn người thì đứng bằng 2
chân?
-Bắt tay!
-Hmm, Thế cái gì có trong quần của em, còn cô không có?
Hiệu trưởng tròn mắt, thậm chí chưa kịp mở miệng thì Vova đã nói:
- Cái túi! Cô giáo:
-Đúng rồi, Vova ……. lên thẳng lớp 3! Hiệu trưởng:
- Tôi nghĩ rằng có thể chuyển Vova lên thẳng lớp 5, bởi vì 3 câu hỏi cuối cùng,
đến tôi thậm chí còn nhầm!
========================================
Bố của trò Vova bị cô giáo mời đến gặp. Khắp mình dán đầy bông băng, ông vừa
lê bước vào đã nghe cô kể tội con mình:
- Bác xem này! Em Vova vẽ con ruồi lên cái đinh trên bàn giáo viên. Tôi đập một nhát, chảy cả máu tay.
- Trời ơi! Thế là còn nhẹ. Cô nhìn cái thân tôi xem, đây là hậu quả của việc nó vẽ
mẹ nó trên đống thủy tinh đấy.
==================================
Vova đón ở ngưỡng cửa thanh niên đến tán tỉnh chị gái mình:
- Em nhìn thấy anh ôm hôn chị Maria!
- Không phải nói to vậy, này cho em 2 rúp.
- Cám ơn, này trả anh 1 rúp thừa.
- Thừa ???????
- Vâng, em lấy của tất cả các anh đều như nhau – 1 rúp.
===============================
Cô giáo nói với học sinh:
- Các em, hôm nay chúng ta học chữ cái “C”. Vova giơ thẳng tay :
- Thưa cô em ạ!
Cô giáo:
- Vova ngồi im đấy! Em còn chưa mời phụ huynh tới gặp tôi vì buổi học hôm trước với chữ cái “B”.
===============================
Bố Vôva đến đón con ở nhà trẻ, vào phòng thứ nhất có biẻn đề “học sinh ngoan”
nhìn quanh không thấy Vôva đâu cả.
Vào phòng thứ 2 “học sinh trung bình” – không thấy Vôva
Vào phòng thứ 3 “học sinh cá biệt” – vẫn không thấy Vôva
Vào phòng thứ 4 “học sinh đặc biệt hư” – cũng không thấy Vôva đâu
Bố Vôva đi đến cuối hành lang, thấy có một phòng nhỏ, biển treo bên ngoài đề
“Vôva”.

Saturday, December 19, 2015

Những câu thơ chế hài hước hay nhất | Thơ chế vui nhộn

Những câu thơ chế hài hước hay nhất - Thơ chế vui nhộn. Thugian180 tuyển tập những câu thơ chế hài hước nhất, những câu thơ chế vui nhộn nhất. Cười té ghế với những câu thơ chế vui về con gái, thơ chế vui về các bà vợ, thơ chế vui về tình yêu.. thơ dân gian chế lời cười đau ruột. Thugian180 hi vọng sẽ mang lại cho các bạn những tiếng cười thật sản khoái khi ghé thăm blog. Chúc các bạn vui vẻ


Những câu thơ hài hước nhất | Thơ chế vui nhộn

Thursday, July 16, 2015

Hỏi xoáy đáp... nhanh

* Loại súng nào có thể khiến người ta chạy dù người bắn không có ý định làm cho người khác bị thương?
- Súng hiệu lệnh dùng trong môn thi chạy.
* Làm việc gì mà nhắm một mắt mở một mắt thì tốt hơn?
- Bắn súng.
* Loại thuyền nào thiết kế không phải để đi dưới nước?
- Phi thuyền.
* Hai con cua đồng chạy thi. Con cua đỏ dài 10 cm chạy đua với con cua xanh dài 15cm. Con nào về đích trước?
- Con cua xanh, vì con cua đỏ đã bị luộc chín.
* Minh đã 6 tuổi rồi nhưng tại sao chỉ được tổ chức sinh nhật có 1 lần?
- Cậu ta sinh vào ngày 29/2.
* Bạn có thể kể ra 3 ngày liên tiếp mà không có tên là thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, chủ nhật?
- Hôm qua, hôm nay và ngày mai.
* Buổi sáng khi thức dậy, ông Kiều đi đánh răng, nhưng tại sao cùng lúc đó lại có thể nghe thấy tiếng ông huýt sáo?
- Ông ta lấy răng giả ra để đánh
* Một hôm giáo sư Dương bỗng phát hiện ra rằng tuy có nhiều chủng loại hóa thạch nhưng khủng long chỉ có một loại, xin hỏi đó là chủng loại nào?
- Tuyệt chủng.
* Nếu chỉ có một que diêm, trong một ngày mùa đông giá rét, bạn bước vào căn phòng có một cây đèn, một bếp dầu, và một bếp củi, bạn sẽ thắp gì trước tiên?
- Que diêm.
* Có bao nhiêu chữ C trong câu sau đây: “Cơm, canh, cháo gì tớ cũng thích ăn!”
- Một chữ C (viết hoa).
* Khi Messi thực hiện quả đá phạt đền, anh ta sẽ sút vào đâu?
- Quả bóng.
* 2 con vịt đi trước 2 con vịt, 2 con vịt đi sau 2 con vịt, 2 con vịt đi giữa 2 con vịt. Hỏi có mấy con vịt?
- Bốn con.
* Khi nào 30 người đàn ông và 2 người đàn bà đánh nhau tán loạn?
Khi chơi cờ vua.
* Cái gì dài như trái chuối, cầm một lúc thì nó chảy nước ra?
- Que kem.
* Nắng ba năm ta chưa hề bỏ bạn, mưa một ngày bạn đã bỏ ta. Bạn là ai?
- Cái bóng.
* Nơi nào có đường xá, nhưng không có xe cộ; có nhà ở, nhưng không có người; có siêu thị, công ty nhưng không có hàng hóa... ???
- Ở bản đồ!
* Con gì mà khi nó chết đi sẽ làm cho con khác chết theo?
- Con tim.
* Nam luyện tập thể thao rất vất vả dưới trời nắng 38 độ C nhưng tại sao cậu ta không đổ mồ hôi?
- Nam đang tập bơi dưới nước.
* Núi nào trên thế giới nghe đến tên đã biết là bị chặt ra từng khúc?
- Núi Thái Sơn.
* Môn thể thao gì mà rất lạ, người nào càng thắng người đó càng thua?
- Môn đua xe đạp (“thắng” tiếng miền Nam nghĩa là phanh).
* Khi thức dậy vào buổi sáng việc đầu tiên của đa số mọi người là làm là gì?
- Mở mắt.
* Có một tàu điện đi về hướng nam. Gió hướng tây bắc. Vậy khói từ con tàu sẽ theo hướng nào?
- Tàu điện làm gì có khói.
* Đố các bạn nam giới, cơ quan quan trọng nhất của phụ nữ là gì?
- Hội liên hiệp Phụ nữ.
* Nhà leo núi nọ có thể leo lên bất kì đỉnh núi cao nào nhưng duy nhất một đỉnh không bao giờ chinh phục được. Đó là đỉnh nào?
- Đỉnh đầu anh ta.
* Bỏ ngoài nướng trong, ăn ngoài bỏ trong là gì?
- Bắp ngô.

Tuesday, July 14, 2015

Chinh phục bố vợ tương lai

Cái tên Mùi có nhiều ý nghĩa, không hiểu cha mẹ nàng lấy ý nghĩ gì để đặt tên cho con. Nàng cầm tinh có Dê chăng, hay là người nàng có một loại mùi lạ, hấp dẫn, cũng có thể chỉ là do vô tình...

Nhưng mà cưa thế nào bây giờ đây, chỉ cần nhìn thấy bản mặt tôi là nàng đã co chân phi guốc cao gót vào mặt rồi, nói chi tiếp cận tán tỉnh.

Một kế hoạch hoàn hảo được vạch ra. Đầu tiên là phải vô hiệu hóa con chó to đùng luôn nằm ngoài cổng nhà nàng cái đã. Sau khi đã quay chín miếng xương sườn, tôi hóa trang thành một thành bắt ếch, đeo giỏ, cầm thuổng tiến tới cổng nhà nàng.

Con chó thấy người lại liền xông ra, tôi nhanh trí quăng cho nó miếng xương sườn thơm lừng. Con chó lao ra ngoạm miếng xương một cách ngon lành. Con chó đã cho tôi tiến vào vườn nhà nàng một cách dễ dãi. Tôi giả vờ cúi tìm hang ếch. Nàng đã nhìn thấy tôi, và có vẻ thích thú với bộ dạng người bát ếch của tôi. Tôi nhìn lại nàng và thầm nghĩ: Em thân yêu ơi, thực ra là anh đang tìm cơ hội bắt em về làm vợ đấy...

Bố của nàng tiến ra vườn, đối diện với tôi. Ông nói nếu bắt được ếch thì phải cưa đôi đấy! Tôi sung sướng phát điên lên nhưng cố nén mình: Thưa bác vâng, cháu sẽ chia đôi cho bác, vườn nhà mình nhiều ếch lắm ạ!

Tôi gọi điện cho thằng đàn em chạy ra chợ mua 10 con ếch to nhất mang xuống bờ tre nhà nàng cho tôi liền. Trưa, tôi mở giỏ lấy ra 5 con ếch béo mầm trịnh trọng đưa cho bố của nàng:

- Dạ thưa bác, hôm nay cháu bắt được 10 con ếch trong vườn nhà bác, cháu xin gửi lại bác 5 con ạ.

Bố nàng vô cùng phấn khởi, mừng ra mặt. Ông không ngờ trong vườn nhà mình lại có nhiều ếch đến vậy. Nhân chuyện, tôi chém gió tiếp:

- Thưa bác, cháu là chuyên gia bắt ếch, được đào tạo từ bên Tây, trong trường đại học bắt ếch có tiếng tại Pháp. Với kiến thức của cháu thì mỗi ngày có thể bắt được ít nhất 10 con như hôm nay. Theo nhận định của cháu thì trong vườn nhà mình còn khoảng gần 2 vạn con ếch nữa đấy ạ. Ếch nhà mình là loại ếch đặc biệt, sống sâu dưới đất gần 1 mét nên chỉ có cháu mới phát hiện được. Đề nghị bác không cho bất cứ thằng nào vào vườn tìm ếch nữa, cháu sẽ ký với bác hợp đồng độc quyền...

Khỏi phải nói bố của nàng mừng tới cỡ nào. Ông sai cô con gái rượu tên Mùi hầu nước cho tôi uống, bổ cam cho tôi ăn. Trời ơi lần đầu trong đời tôi được chính nàng phục vụ tận tình, hai cái răng khểnh của nàng nhú ra mỗi khi cười đã khiến tôi chết ngất. Phải đầu tư để cưa đổ nàng mới thôi, không có việc gì khó.

Hôm sau tôi ra chợ mua hẳn 20 con ếch ngon nhất nhét vào giỏ và tiếp tục xuống vườn nhà nàng đào bới. Cả gia đình nàng đã pha nước chờ tôi từ rất sớm.

Nhận 10 con ếch theo hợp đồng, bố của nàng sướng như nhặt được vàng. Ếch bây giờ là món đặc sản rồi, người nghèo không có tiền ăn đâu.

Một hôm, sau khi nhận 15 con ếch béo mầm, chính bố nàng hỏi tôi:

- Này anh Tò ơi, anh có vợ chưa? Nếu chưa có thì tôi gả con Mùi cho đấy!

Tôi chính thức chết ngất ngay tại sân nhà nàng, mồm há hốc ra như thể bị tai biến. Tôi đưa cả giỏ ếch cho ông, vái:

- Dạ dạ, thưa bác, con yêu em Mùi từ lâu rồi ạ...

- Được thế thì tôi gả nó cho anh. Mỗi ngày anh cứ bắt về cho nó 10 con ếch là đủ rồi!

Tôi chẳng còn biết nói gì với bố vợ lúc này. Thực tình thì số tiền vay lãi cao đầu tư mua ếch để cưa en Mùi đã lân gần 30 triệu đồng rồi.

Monday, June 22, 2015

Quần lại học đòi bắt chước áo

Tí là nhân viên mới của một công ty nhà nước nên suốt ngày cứ phải ngồi mốc mép ở phòng, chẳng dám lượn lờ như mấy “ma” cũ trong phòng. Tết thì đã cận kề, các anh chị em trong phòng cứ rộn ràng mua sắm, hạt dưa, hạt bí, mứt dừa, mứt sen,... nói chung là đủ cả.

Công việc giữa năm nên công việc không có gì đến hạn, đâm ra nhàn rỗi, vì vậy nhiều lúc Tí suýt ngủ gật trong giờ làm việc nhưng sợ bị soi nên Tí cũng chẳng dám tự nhiên. Vì thế Tí rất khâm phục các anh chị trong phòng, chẳng bao giờ thấy họ ngủ gật hoặc có biểu hiện buồn ngủ cả.

Và người mà Tí khâm phục nhất chính là sếp trưởng phòng, lúc nào Tí cũng thấy sếp tỉnh táo, chưa bao giờ thấy ngáp. Trưởng phòng của Tí thi thoảng lại thấy biến mất khỏi phòng mất cả buổi chiều. Nhiều hôm đã hết giờ làm cả tiếng mà Tí vẫn chưa thấy sếp quay lại, áo khoác thì vẫn vắt trên ghế bành. “Chắc anh ấy sẽ quay lại làm đêm ở công ty” - Tí thầm ngưỡng mộ sếp – “Người đâu mà tham công tiếc việc, giờ nhân viên nghỉ sếp vẫn miệt mài cày, thế mới là sếp chứ!”

Nhưng về sau Tí phát giác ra rằng, hóa ra không phải thế, sếp vắt áo khoác lên ghế chẳng qua chỉ để lòe mấy nhân viên yếu bóng vía và để đối phó với sếp tổng rằng là “tôi vừa ở đây, tôi sẽ quay lại sau ít phút”, nhưng thực chất sếp đã biến khỏi cơ quan từ đời tám hoánh nào rồi.

Vốn là người thông minh ham học hỏi nên Tí lập tức bắt chước ngay chiêu này của sếp, nhưng Tí nghĩ bụng: “Tuy mình bắt chước nhưng phải cần sáng tạo, không thể dập khuôn máy móc được...”.

Và ngay sau hôm đó, mỗi khi Tí trốn ra ngoài, mọi người trong phòng đều thấy trên ghế Tí vắt một cái... quần.

Wednesday, June 17, 2015

Lão Đồng Nát và chuyện lô tô lô đề

Lão Đồng Nát nhận được điện thoại của vợ, giục lão về mà nhận tiền đền bù ruộng đất đợt hai.

Lão nghe xong mà thấy trống trải trong lòng. Thế là lão từ nay chính thức trở thành nông dân không ruộng đất. Đợt một, người ta lấy hết bờ xôi, ruộng mật của đồng quê lão vào quy hoạch. Mỗi nhà nhận một cục tiền đền bù tướng, đổi đời. Nhà thì tậu xe, sắm sanh đồ đạc, nhà thì làm được ngôi nhà mới... Làng quê lão thay đổi nếp sống hẳn. Người ta không còn phải ra đồng nữa, vì ruộng đất giờ chỉ còn đầu thừa đuôi thẹo, người ta trồng nhì nhằng rau, mầu cho đỡ phí thôi. Còn thì chủ yếu là ở nhà tiêu tiền, chợ búa qua ngày. Các quán hàng mát xa, karaoke, quán nhậu thi nhau mọc lên.

Lão thì sau khi xây xong được ngôi nhà khá đẹp, mở cho vợ cái cửa hàng tạp hóa, xong là lão lại lên thành phố làm nghề thu gom ve chai như cũ. Giờ thì những đầu thừa, đuôi thẹo vào quy hoạch nốt. Nhưng lần này giá có cao hơn đợt đầu, cao thì cũng còn được mấy nữa đâu. Lão thầm nghĩ mà cứ thấy lòng thấp thỏm, trống trải...

Làng lão lại vào cuộc chuyển mình mới. Nhiều nhà tiêu hết tiền đợt một lâu rồi, đang bí, giờ lại có cục tiền mới, bắt đầu hồi sinh. Lão được thằng cháu họ mời sang uống rượu nhân dịp nó khai trương dịch vụ mới. Lão làm cái phong bì, đút tờ năm trăm ngàn vào rồi đến nhà nó. Khách mời cũng vài mâm, chủ yếu là người thân quen, họ hàng cả. Lão tưởng thằng cháu khai trương dịch vụ gì, hóa ra nó mở dịch vụ ghi Lô đề.

Lão bảo nó :

- Chú khuyên anh nghĩ lại đi, làm nghề cờ bạc này không bền đâu, chả sớm thì muộn cũng tan cửa, nát nhà thôi.

- Chú không biết gì cả, cháu làm dịch vụ Lô tô cho nhà nước cơ mà.

- Anh bịp ai chứ bịp thế nào được chú, tay nào cũng nói ghi lô tô cho nhà nước, nhưng toàn "Ôm" hết, tham mà, thế rồi chết không kịp ngáp.

Thằng cháu lão bảo :

- Các cụ đã dạy rồi :"Thứ nhất thả cá, thứ nhì gá bạc". Cháu ghi đề thuê cho nhà nước, coi như là gá bạc, kiếm lắm, chú cứ đợi đấy mà xem. Còn chú, theo cháu nghĩ, chú không cần phải lên phố mới làm nghề đồng nát được, chú cứ về nhà mà mua cũng không hết hàng, đấy đợt này người ta thay xe,thay đài, thay ti vi... hàng loạt chú có biết không?

Lão Đồng Nát cười méo mó :

- Không ngờ anh bây giờ lại tỏ ra thạo đời hơn cả chú rồi.

- Hậu sinh khả úy mà lỵ.

Lão Đồng Nát lấy phong bì ra đưa cho thằng cháu, nói :

- Thôi thì trời không chịu đất, thì đất phải chịu trời vậy, chú có tý chút gửi anh lấy may.

- Cháu không nhận tiền cho của bất cứ ai, làm nghề này nó thế. Không nhỡ về sau nhiều người thua hết tiền, lại đến kể lể này nọ, ớn lắm. Tốt nhất là chú dùng số tiền này mua mở hàng cho cháu một số.

- Chú từ xưa đến nay không cờ bạc, đây là do anh mời mở hàng cho anh, nên chú sẽ mua. Chú khuyên anh không nên làm nghề này, anh thì cương quyết không nghe, vậy thì có hai con không. Chú mua con" không không" năm trăm ngàn! Nên nhớ là có câu: "Cờ bạc đãi tay mới" đấy nhé.

Hầu như mọi người có mặt lúc ấy đều theo Lão Đồng Nát mà mua con "00", vì ai cũng nghĩ cho tiền thì hắn không nhận, thôi thì mua đại đi, âu cũng là một cách cho.

Ngay tối hôm ấy, thằng cháu lão bỏ nhà đi biệt tích luôn. Khốn nạn cho nó, hôm ấy đề về "00" thật. Số tiền nó phải trả cho người ta gấp ba lần số tiền nó vừa nhận được do đền bù đất.

Lão Đồng Nát thở dài: Đúng là hậu sinh khả... ố!

Theo DanViet

Friday, June 5, 2015

Chuyện từ dạo Tết, giờ mới kể

Theo tinh thần của một số nhà chiêm tinh học thì người đầu tiên tôi cần gặp mặt trong năm mới này phải là người tuổi Mùi, cầm tinh con dê. Nếu được như vậy thì chắc chắn sẽ lấy được chồng, thậm chí còn được đề bạt phó phòng. Bao nhiêu năm nay sống vô thần, chẳng tin cái gì cả nên tình hình dậm chân tại chỗ. Năn nay tôi quyết định làm thử làm theo lời khuyên của thầy xem sao. Nếu trúng đậm sẽ hậu tạ thầy sau cũng chưa muộn.

Tôi mở danh sách cư dân trong khu tập thể ra nghiên cứu rất kỹ lưỡng, tổng số có 3 người tuổi Mùi, hai nam, một nữ. Hai nam tuổi Mùi thì kém lắm, một ông đạp xích lô, một ông chữa xe đạp ở đầu khu tập thể và đau hơn là cả 2 ông đều có tính bồ bịch. Ông đạp xách lô thì tí táy với bà bán dưa khú ngoài chợ, ông chữa xe đạp thì lằng nhằng với bà buôn mắm ngoài phố, thật chả ra thế nào.

Vậy là tôi quyết định loại 2 ông tuổi Mùi ra khỏi danh sách mời xông nhà, không còn lăn tăn gì hết. Còn lại chị tên là Bướm ở giữa khu có vẻ nền nã hơn cả. Chị Bướm không xinh đẹp nhưng có duyên, gia đình hạnh phúc, bà con trong khu tập thể ai cũng quý hóa chị Bướm, vậy là ngon rồi.

Tôi quyết định mời chị Bướm xông nhà vào lúc giao thừa cho sớm sủa, nếu để muộn sợ có ai đó vô tình vào trước thì gay. Tôi bí mật chuyện này mà không cho bố mẹ tôi biết.

Chị Bướm nhận lời vui vẻ, sẵn sàng sang xông nhà cho tôi. Chị này đượccái xởi lởi, ai nhờ gì cũng giúp nhiệt tình. Tôi chuẩn bị sẵn cái phong bì lì sì 1 triệu đồng, làm một mâm cỗ có gà luộc, bánh chưng xanh, thịt chân giò nấu măng, chai sâm panh… để chiêu đãi chị Bướm lấy may đầu năm.

Mọi chuyện chuẩn bị xong xuôi, năm mới đã tới. Đúng giao thừa, chị Bướm sang nhà tôi xông đất theo hợp đồng đã thỏa thuận với nhau. Tôi dọn đồ ăn, mở chai sâm panh, hai chị em cụng ly mừng xuân mới. Vui quá, mọi chuyện xuôi chèo mát mái, tôi đưa bao lì xì cho chị Bướm như kịch bản.

Lúc tiễn chị ra về, tôi mới phát biểu tri ân:

- Cám ơi chị nhé, năm nay em có người tuổi Mùi xông nhà thế này thì hên lắm rồi, cuối năm lấy được chồng em sẽ khao to.

Chị Bướm nghe vậy mới vội chữa lại:

- Ấy thì các cụ nhà chị làm khai sinh nhầm đấy, chứ thật ra là chị tuổi Ngọ, cầm tinh con ngựa cơ…

- Giời ơi giời…

Sunday, May 31, 2015

Bài học của thất bại

Một người đàn ông đi ngang qua một chú voi đang bị xích, đột nhiên ông dừng lại và tự hỏi tại sao một chú voi lớn như vậy lại không thể tự làm đứt một sợi dây thừng nhỏ buộc ở chân và trốn thoát. Thậm chí còn không có cả dây xích và lồng giữ. Hiển nhiên là chú voi hoàn toàn có thể làm được, bất cứ lúc nào chú muốn nhưng vì một lý do nào đó chú đã không làm như vậy.

Người đàn ông đã đến gặp người quản tượng gần đó và hỏi anh ấy vì sao con voi vẫn đứng yên ở đó và không bao giờ bỏ đi. Người huấn luyện voi trả lời:

- Khi con voi này còn nhỏ và bé hơn bây giờ, chúng tôi đã sử dụng cùng một loại kích cỡ dây thừng giống như bây giờ để trói chúng. Ở độ tuổi đó, các sợi dây vẫn đủ sức để giữ chúng. Khi voi lớn lên, chúng tin rằng chúng không đủ khả năng phả được dây. Con voi này luôn tin rằng sợi dây có thể giữ chúng lại và không bao giờ thử trốn thoát.

Người đàn ông rất ngạc nhiên. Những con vật to lớn như vậy đều có khả năng làm được, nhưng chúng đã không bao giờ tin và sẽ mãi mãi kẹt ở nơi này.

Giống như con voi trong câu chuyện, con người chúng ta luôn không tin vào chính bản thân mình với lý do đơn giản là chúng ta đã thất bại trước đó. Thất bại là một phần của việc học, một phần trong con đường dẫn tới thành công.

Không ai biết đi xe đạp, xe máy hay lái ô tô ngay sau lần thử đầu tiên. Nguyên nhân cơ bản là do nỗi sợ thất bại, mà phần lớn mọi người đều đánh giá không đúng về ý nghĩa và thử thách của nó trong lần đầu. Họ không chuẩn bị tư tưởng cho khả năng thất bại.

Chúng ta chỉ thành công khi biết chấp nhận thất bại là sự thực và tiếp tục cố gắng không ngừng.

Tuesday, May 26, 2015

Vỡ nợ vì “đầu tư hạnh phúc gia đình”

Mấy tuần nay tự nhiên vợ chồng tay hàng xóm có vẻ yêu nhau say đắm, thi thoảng lại hôn nhau. Lạ nhỉ? Trước đây tình hình thời sự hai nhà nói chung là giống nhau, vợ chồng vặc nhau như cơm bữa, hai bà vợ chanh chua đanh đá cá cầy như nhau. Đùng một cái vợ tay hàng xóm lại thay đổi thái độ 100 % là sao nhỉ? Nhất định tay này có võ gì đây?

Bên nhà tôi thì cô vợ vẫn cứ cau có như cũ, một lần tôi thử hôn vợ liền bị ăn ngay một bài đít cua: Trong mồm người có 9 vạn con vi trùng, hôn nhau để lây bệnh à? Bị dội gáo nước sôi vào mặt, tôi chỉ biết lên giường trùm chăn tự kiểm điểm bản thân về sự ngu dốt trong lĩnh vực chinh phục vợ.

Nghĩ mãi không ra chiêu gì, tôi quyết định mời thằng hàng xóm đi nhậu bữa thịt chó để khai thác bí quyết. Đầu tư cho hạnh phúc xá gì tốn kém, e hèm.

- Nào dzô đi ông ơi, con chó này hả, thuộc diện cầy tơ, xoắn quá…

Chai 65 đầu tiên đã cạn, tay hàng xóm vẫn chưa say, phải chuốc tiếp ngay chai nữa. Gần cạn chai thứ 2, tôi phỏng vấn:

- Này ông ơi, nói cho tôi biết đi, sao vợ ông thay đổi thế, ngày nào cũng hôn ông đắm đuối như thể mới yêu lần đầu?

Tay hàng xóm cầm cái đùi chó ngấu nghiến:

- Ha ha, con vợ tôi nó vẫn thế thôi, chẳng qua là tôi ra quy chế nếu hôn chồng 1 cái thì được thưởng 5 nghìn đồng.

Trời ơi, đơn giản thế mà tôi không nghĩ ra. Vấn đề là lây đâu ra tiền để thưởng cho vợ bây giờ? Không thể chần chừ, tôi bí mật lấy sổ đỏ rồi ra ngân hàng vay nóng 50 triệu đồng. Thế là xong, tay hàng xóm kia, mày sẽ phải lác mắt ra cho mà xem!

Nghe tôi thông báo hôn 1 cái thưởng 10 nghìn đồng, vợ tôi sung sướng như trúng sổ số. Ngay lập tức cô ta ôm tôi hôn vào mặt vào môi, vào cổ vào gáy... Tóm lại là chỗ nào hôn được là vợ tôi hôn. Còn tôi ư, khỏi phải nói sung sướng tới cỡ nào, chỉ còn thiếu bay lên chín tầng mây. Đã lâu lắm rồi tôi không biết mùi vị nụ hôn của vợ, kể từ khi cô ấy đọc thông tin trên báo lá cải, rằng trong mồm người có 9 vạn con vi trùng khác nhau.

- Anh yêu ơi, thanh toán 500 nghìn!

Tôi giật thót cả người, sao mà nhiều thế chứ?

- Cô có ăn gian không hả? Mới ngày đầu tiên mà cô ta đã hôn tôi 50 lần?

- Này nói cho ông biết, tôi còn quay camera cẩn thận đây này.

Tôi mở tủ lấy 500 ngàn đưa cho vợ, cô ta sướng run, suýt ngất: “Ôi trời ơi, cảm ơn thần thánh, thế là từ nay con không phải làm gì nữa, chỉ cần hôn chồng là sống ung dung rồi!”.

Cứ thế, ngày nào vợ tôi cũng dậy rất sớm, thậm chí chưa đánh răng thì đã lao vào hôn chồng đến ngạt thở. Tôi sung sướng như chưa bao giờ được yêu, tâm hồn bay bổng trên mây khiến gã hàng xóm bắt đầu gen tỵ ra mặt. Chẳng mấy chốc tôi lại phải tiếp tục vay tiền đầu tư hạnh phúc, còn vợ tôi thì cứ phây phây ra. Rồi chợt một hôm, trong lúc tôi đang lê tê phê vì những nụ hôn hạnh phúc thì nhân viên ngân hàng tới thông báo:

- Nhà của anh chị đã bị niêm phong và phát mại trừ nợ!

Vợ tôi ngất lịm trên sàn nhà.

Thursday, May 21, 2015

Đừng vội đánh giá một con người khi còn quá sớm !

Ta nói: Đừng vội đánh giá một con người mà chỉ nhìn qua vẻ bề ngoài hay những việc thường ngày mà họ thể hiện. Câu chuyện dưới đây về cậu bé Mic sẽ minh chứng cho bạn về điều đó một cách sâu sắc. Mình nghĩ bạn sẽ thay đổi suy nghĩ trong đầu khi đọc xong câu chuyện này!

Ngày xửa ngày xưa có một cậu bé tên là Mic. Cậu bé luôn bị châm chọc ở trường vì sự chậm tiêu của mình, thậm chí giáo viên chủ nhiệm của cậu bé thường xuyên than phiền rằng Mic làm cho cô ấy phát điên lên.

Một hôm, mẹ Mic đến trường để kiểm tra tình hình học tập của con mình. Giáo viên chủ nhiệm đã không ngần ngại nói ra sự thật rằng Mic là một học sinh kém tư duy với điểm số luôn thấp nhất lớp. Mẹ cậu bé khi đó hết sức tức giận và bất bình trước những lời nói đó, và cho rằng cô giáo kia là một kẻ ngu si. Sau đó mẹ Mic không cho cậu bé theo học ngôi trường kia nữa và chuyển đến thành phố khác sống.


25 năm sau, vị giáo viên ngày xưa được chuẩn đoán là mắc bệnh rối loạn tim mạch và cần phải phẫu thuật gấp, dù tỉ lệ thành công là rất thấp. Không còn cách nào khác, vị giáo viên đành cắn răng lên bàn mổ, và may thay, ca mổ thành công mĩ mãn. Vị giáo viên từ từ thức dậy trên giường bệnh, đập vào mắt cô là một nam bác sĩ đẹp trai với nụ cười toả nắng.

Do còn ảnh hưởng bởi thuốc tê, nên cô ấy dù rất muốn nói lời.cảm ơn nhưng không thể. Rồi đột nhiên vị bác sĩ nhìn thấy khuôn mặt đang tái nhợt đi của vị giáo viên kia. Cô ta cố đưa cánh tay lên nhưng vô ích, và tắt thở ngay sau đó. Nam bác sĩ hốt hoảng không biết chuyện gì đã xảy ra.

Anh ta quay ra phía sau lưng theo hướng chỉ lúc nãy của nữ giáo viên, thì thấy phía bên ngoài là 1 nhân viên vệ sinh của bệnh viện. Người lao công đó chính là cậu bé Mic ngày xưa, đang rút ổ điện của máy trợ tim để sạc pin điện thoại.

Đừng vội đánh giá một con người khi còn quá sớm !

Bài học rút ra: Đừng vội đánh giá một con người khi còn quá sớm ................. mà hãy đọc xong câu chuyện rồi hãy đánh giá cũng không muộn :)))))

Wednesday, May 20, 2015

Lão Đồng Nát và phi vụ làm ăn bất thành

Lão Đồng nát nhận được cú điện thoại. Lão mừng húm vì đó là cú điện thoại của một xí nghiệp cơ khí gọi lão đến mua sắt vụn. Lão thầm cảm ơn chiêu quảng cáo của anh bạn xe ôm bảo lão viết tên với số điện thoại lên một tấm bìa, rồi treo toòng teng ở sọt thồ. Vậy mà mới hôm trước hôm sau đã có khách, mà lại là khách sộp mới sướng chứ.

Lão đến xí nghiệp cơ khí bằng xe máy chứ không đi xe đạp, vì lão biết nếu giao dịch thành công thì lão phải chở hàng bằng ô tô là cái chắc. Lão vừa đi vừa nhẩm tính, thắng vụ này lão sẽ tậu cho đứa con gái út chiếc xe máy để nó có cái mà đi làm.

Tiếp lão là giám đốc xí nghiệp chứ không phải là những anh trưởng, phó phòng vật tư như một số xí nghiệp mà lão đã từng đến mua sắt vụn. Giám đốc xí nghiệp cũng chả mời lão vào văn phòng, mà kéo ngay lão ra đống sắt vụn, chỉ cho lão xem.

Lão choáng ngợp với đống gọi là sắt vụn của xí nghiệp này. Lão nghĩ bụng: xí nghiệp này sắp giải tán hay sao mà bán sắt thép nguyên, vật liệu, gọi là phế liệu thế này. Lão lại thấy lo lo, nhỡ mua bán kiểu này, không khéo lại bị lôi lên công an hỏi mua những thứ này ở đâu như đã có lần lão mua phải hàng ăn cắp.

Như đoán được ý nghĩ của lão, giám đốc xí nghiệp nói:

- Ông yên tâm gọi xe đến mà cân, chở đi. vấn đề là ông có đủ tiền để mua hết chỗ này hay không thôi.

- Nhưng mà tôi chỉ mua với giá sắt vụn thôi.

- Thì tôi bán cho ông theo giá phế liệu chứ sao.

- Nhưng tôi sợ nhiều cây thép vẫn còn nguyên vẹn thế kia?

- Lo gì, tôi sẽ cho máy cắt vụn ra cho ông là được chứ gì.

- Thế thì tốt quá.

Giám đốc lúc này mới mời lão vào văn phòng, pha trà mời lão uống, rồi nói:

- Ông thanh toán cho tôi bằng tiền mặt, và không có hóa đơn của tôi đâu.

- Vâng, mua sắt vụn thì cần gì hóa đơn.

Cửa phòng giám đốc bỗng xuất hiên hai anh công an. Giám đốc tái mặt, lập cập ra mở cửa, hai anh công an vào, một anh đứng cạnh giám đốc như canh chừng, anh kia lấy trong cặp ra tờ lệnh, dõng dạc đọc cho giám đốc nghe lệnh niêm phong xí nghiệp để điều tra những vụ thất thoát vật tư, do đơn tố giác của công nhân trong xí nghiệp.

Lão Đồng nát tiu nghỉu ra về. Lão thầm nghĩ: Không biết còn có bao nhiêu tay giám đốc "quản lý" xí nghiệp như lão giám đốc xí nghiệp này nữa?

Thursday, May 14, 2015

Đêm tân hôn và cú lừa ngoại hạng

1. Chàng nói yêu tôi. Cảm động suýt ngất, đời người con gái không phải ai cũng được nghe ba từ đơn giản: “Anh yêu em”. Tuy nhiên chàng cho biết sẽ kiểm tra “chất lượng” người yêu xem được mấy điểm, chấm theo thang 10. Tôi chấp nhận, chuyện nhỏ. Nấu ăn ư, dào ơi, quá đơn giản. Tôi mua sẵn mấy món trong nhà hàng đặc sản bỏ trong túi. Về nhà bày mấy mớ rau muống ra xào nấu, diễn như thật, đến bữa thì bày những thứ mua sẵn lên mâm.
Ôi, em yêu, anh không ngờ em khéo tay đến thế! Mát hết cả ruột gan. Nghĩ thầm: “Đàn ông sao ngu vậy chứ”. Xin cám ơn thượng đế đã sinh ra lũ đàn ông, nông cạn và dễ tin người, có thế thì mới có hạnh phúc trên thế gian này chứ. Đàn bà thích lừa là đàn ông toi thôi. Vậy là cuộc thử thách nấu ăn đã xong, chàng cho tôi 10/10.

2. Ăn nói ư, phẩm chất này thì cánh gái già quá thạo, quan trọng nhất trong quy trình “công dung ngôn hạnh” đấy. Chàng đưa tôi về ra mắt mẹ ở quê để thẩm định. Mấy bà nhà quê chỉ thích nịnh, cho món quà đơn giản, khen cụ mấy câu đại thể thế này: “Mẹ ơi, con cám ơn mẹ đã đẻ ra anh Trạch Văn Đoành cho con”. Nói xong thì dúi vào tay mẹ những món quà nho nhỏ dễ cảm động. Cô con dâu tương lai sẽ trở thành thần tượng của mẹ ngay tắp lự, đám con cháu ở quê chả bao giờ khen cụ cái gì, bị cụ ghét là phải.
Tôi về quê ra mắt mẹ chồng tương lai đúng như kịch bản đã soạn, chàng chấm thêm một điểm nữa, cũng lại 10/10.

3. Phát thứ 3 này mới là quan trọng, chết người đây: Kiểm tra trinh tiết. Làm thế nào bây giờ nhỉ, nếu bị lộ chuyện thì bao nhiêu công lao, kinh phí đầu tư đổ xuống sông xuống biển.
Mấy đêm nằm vắt tay lên trán suy nghĩ mông lung mà tôi chẳng nghĩ ra cái gì, thế mới nhục chứ. Vá trinh ư? Tự nhiên lại mất toi gần chục triệu, giở hơi cái đời con dơi à. Vá xong thì hắn ta lại phá đi có phải ngu không?
Nghĩ mãi rồi cũng ra  một cái gì đấy, hạnh phúc cả đời cơ mà, sau này còn phải đối phó với chồng nhiều cuộc lắm. Tôi tranh thủ tham khảo thêm con bạn nối váy, một kịch bản được tôi đầu tư viết ra hoàn hảo, con bạn thân biên tập lại chút ít, rồi bắt tay thực hiện.
Một mâm rượu thịnh soạn được tôi chuẩn bị chu đáo, ghẹ hấp xả, tôm chiên xù, ngao nướng... toàn là đồ biển, đặc biệt là chai rượu thuốc thuộc loại thửa chuẩn. Nào xin mời chồng tương lai của em ơi, hôm nay đẹp trời, chúng mình giao lưu mấy chén. Hết chai 65 Minh mạng, lại được hải sản kích cầu, tôi mới dở chiêu “váy ngắn, lả lướt, rau thơm” ra... Chàng điên lên lao vào tôi, hùng hục xong chàng lăm ra ngủ như con cún con, dễ thương quá. Hoàng hôn chàng mới tỉnh dậy, tôi khóc tu lên thảm thiết:
- Giời ơi là giời, thế là anh đã phá đời em rồi! Đã bảo đêm tân hôn cơ mà?

Đây chỉ là tiểu phẩm hài, và vẫn còn một câu thoại khá bất ngờ, tuy nhiên xin phép nhà văn Lê Tự cắt đi để dành cho... “cư dân mạng” viết. Các bạn có cái kết nào hay, vui lòng chia sẻ trên facebook để bạn bè cùng cười!

Monday, May 11, 2015

Tuyển chồng, câu hỏi bí mật cuối cùng

Đang ăn cái bắp ngô trong tâm thức mơ màng, tôi nhận được lời “xin chết” của chàng. Ô kê liền, chàng này thì tôi biết sơ sơ, tuy nhên phải tìm hiểu mọi phương diện. Hình như chàng tên là Đoành ở xóm dưới.

Tôi lẩm nhẩm đọc lại câu thơ chìa khóa trước khi nhận lời hẹn hò ở quán ốc luộc bên hồ: “Không nghèo thì phải đẹp giai / Không thông kinh sử thì phải dài... ờ, hay”.

Rồi, chỉ cần một trong những tiêu chuẩn ấy là ta ô kê liền, lấy chồng bây giờ khó lắm, giảm tiêu chí đi chút ít có sao đâu.

Tôi mua tiếp một cái bắp ngô luộc nữa, sướng thật, bắp ngô nếp luộc ngọt làm sao. Cả đời này tôi có thể sống bằng bắp ngô luộc, cám ơn thượng đế đã sinh ra cây ngô.

Tôi vừa gặm ngô vừa hình dung tới chàng. Thực tình mà nói thì chàng không thuộc diện đẹp giai đâu, da đen thì không chấp, nhưng mắt tí hí mắt lươn thì khó chấp nhận rồi. Các cụ chả dặn con cháu đàn ông ti hí mắt lươn thì... hơi bị “dê” thì phải? Tuy nhiên vẫn sẽ không sao, vẫn hóa giải được hết nếu chàng thuộc diện đại gia, tóm lại là nhiều tiền.

Làm thế nào biết được chàng nhiều tiền nhỉ, khó phết đấy. Tôi chưa từng tới nhà chàng lần nào, thế mới ngu. Đàn ông thời buổi này chạy lông bông có khi nhiều tiền hơn kỹ sư là chuyện bình thường. Thôi chết, tôi nhớ ra rồi, cách mấy tháng, có lần chàng mời tôi vào quán đặc sản biển bên Bờ Hồ, tôi thích ăn cua rang me, nhưng chàng chỉ gọi hến xào, mực luộc, hai thứ này tôi chúa nghét. Kết luận: Không có nhiều tiền! Chuẩn luôn. Đời bây giờ phát hiện giầu nghèo dễ lắm, vào quán là biết ngay thôi, he he.

Còn kinh sử thì sao nhỉ, nếu đàn ông thông kinh sử thì chắc chắn sẽ làm ra nhiều tiền, tiền nhân dạy thế. Nhưng kể ra thì thông tinh một nghề nào đó cũng được, các cụ đã chả dạy “nhất nghệ tinh nhất thân vinh” đấy là gì. Tuy nhiên thông tinh cái nghề bắt chuột thì liệu có tương lai không? Đây là câu hỏi khó với tôi. Bao nhiêu động vật ngày xưa chỉ cho lợn ăn thì bây giờ thành đặc sản hết rồi đấy thôi.

Chuột đồng liệu có thành đặc sản không nhỉ, đến bao giờ thì cả thế giới tiếp nhau bằng thịt chuột, kể cả nghi lễ quốc gia? Chắc còn lâu lắm.

Vậy thì tiêu chí của câu thơ thứ hai liệu có đạt không? Tiêu chí này quan trọng gần nhất đấy, tuy nhiên làm sao để kiểm chứng là rất khó. Gì thì gì cũng phải kiểm chứng tiêu chí này, làm thế nào bây giờ đây?

Tôi vò đầu bứt tai nghĩ kế mà không ra, chán thật, đầu óc tôi dạo này có vấn để hay sao ấy, cứ tới lúc cần chất sám thì lại tối như hũ nút. Chả nhẽ lại sống thử cho biết, nhỡ tiêu chí này của chàng không ra gì thì mất toi giá trị chứ còn gì nữa. Kiên quyết không thể sống thử được, mạo hiểm kiểu này có mà khuynh gia bại sản, con gái có mỗi cái ngàn vàng, cho không biếu không là dại, tai hại hơn cháy nhà.

Cuối cũng tôi cũng nghĩ ra được giải pháp xác minh, đó là phỏng vấn trực tiếp chàng. Tôi quyết định nhắn tin hẹn chàng tới quán ốc luộc, tiến hành phòng vấn liền:

- Anh ơi, anh thích bắp ngô hay thích con sâu?

Chàng trả lời không suy nghĩ:

- Anh thích bắp ngô em ạ!

Tôi sung sướng ôm lấy chàng reo lên:

- Em xin tuyên bố chấp nhận lấy anh làm chồng!

Monday, May 4, 2015

Tâm sự những anh chồng lấy vợ béo

Sắc đẹp 100 cân

Cô vợ béo ngồi than thở với chồng:

- Lần sau anh đừng chê em béo như thế nữa!

- Chẳng lẽ 100 kg không phải là béo sao? Em thấy toàn thân em chỗ nào cũng chỉ có mỡ và mỡ thôi!

- Không hẳn thế đâu, có người nhìn thấy em chỉ toàn xương là xương thôi đó!

Người chồng há mồm ngạc nhiên:

- Ai vậy?

- Bác sĩ chụp X quang!

- !!!

*

* *

Mặc gì?

Sắp tới giờ đi dự tiệc, người vợ luống cuống:

- Anh ơi! Em không biết mặc cái gì đi dự tiệc bây giờ!

- Trong tủ vô số quần áo em chọn đại lấy một bộ đi!

Người vợ thất vọng:

- Nhưng em tìm không nổi bộ nào vừa với em cả, đây toàn là quần áo em mua cách đây 1 tháng trở về trước rồi!

Chồng thủng thẳng:

- Bây giờ em chọn 2 phương án: Một là không mặc gì đi dự tiệc hai là ở nhà!

- !!!

*

* *

A sai trước?

Hai vợ chồng nọ đánh nhau được một lúc, người vợ thở hổn hển:

- Tại anh sai trước, tại anh chê em béo trước!

- Anh không sai! Tại em béo trước anh mới nói sau!

- Hả?!

*

* *

Kẻ khủng bố điện thoại

Người vợ nghe điện thoại hốt hoảng gọi chồng:

- Anh ơi! Có thằng nào đó đe dọa lấy mạng em!

- Thằng nào! Anh phải tìm cho ra bằng được nó mới được!

Người vợ sung sướng nhìn chồng:

- Không ngờ vì em mà anh dám tìm hắn, anh sẽ làm gì khi gặp hắn?

- Mời hắn vài chén để cảm ơn!

- !!!

*

* *

Em của ngày hôm nay

Cô vợ vừa đi phẫu thuật giảm béo về hớn hở khoe chồng:

- Anh ơi! Em vừa giảm 5kg đó anh thấy em hôm nay khác với em của ngày hôm qua thế nào không?

Anh chồng không buồn nhìn chỉ thủng thẳng đáp:

- Em thấy đá sỏi ở ngoài kia viên to hay viên nhỏ thì cũng như nhau cả thôi!

- !!!

Saturday, May 2, 2015

Một nửa thế giới là Ép Bi Ai

Các nhà chiến lược của FBI cho hay sắp tới sẽ tăng cường tuyển dụng phụ nữ có tính hay ghen vào làm việc.

Mới đây nhất, theo bài viết đăng trên Wired cho hay, các chuyên gia của FBI đã phải cố gắng đến mức “toát mồ hôi hột” mà vẫn không thể nào đọc trộm được nội dung trong một chiếc điện thoại smart phone thông thường chạy hệ điều hành Android của một kẻ tình nghi môi giới mại dâm ở khu vực San Diego. Thậm chí FBI còn không thể qua được “vòng gửi xe” là mở khóa chiếc điện thoại. Các nhà chiến lược của FBI cũng cho hay, sắp tới cục sẽ tăng cường tuyển dụng các phụ nữ có tính hay ghen vào làm ở cơ quan này, bởi theo họ một phụ nữ ghen tuông có cách làm và khả năng nghiên cứu tốt gấp 5 lần một nhân viên FBI loại khá.

Liệu pháp tâm lý
Nhiều người than thở rằng họ không chịu nổi cảm giác đau buồn sau khi chia tay người yêu, đây là một cảm giác vô cùng khó chịu thậm chí có thể khiến người trong cuộc bị trầm cảm. Tuy nhiên giờ đây các đối tượng thất tình hoàn toàn có thể nhanh chóng dứt bỏ được cảm giác đó nhờ vào một nghiên cứu của các nhà tâm lý học ở trường Đại học nọ, họ đưa ra lời khuyên rằng: “Trước tiên bạn hãy tự trấn an mình rằng, điều này không quá buồn, bạn chưa phải là người đau đớn nhất, hãy nghĩ đến những người chia tay nhau mà họ đã trót xăm tên, xăm hình của người kia trên ngực của mình”.

Chuyên gia kinh tế viết báo
Tạp chí “Người Bạn Tâm Giao” nhận được thư của một cô gái có tên N.M, 26 tuổi. Trong thư cô cho biết, vì gia đình nên cô đã phải cưới một người đàn ông mà cô không hề yêu thương, cô thường xuyên bị chồng bạo hành cả tinh thần lẫn thể xác, cô muốn li hôn nhưng do đã có em bé nên còn do dự. Do buồn chán, hằng ngày N.M đều gọi điện tâm sự với người yêu cũ nhiều lần, mỗi cuộc cả tiếng đồng hồ, ban đêm cả hai cũng thường nhắn tin qua lại đến 2, 3 giờ sáng. Cả hai đều nhận thấy vẫn còn rất yêu thương nhau. Hiện tại N.M rất phân vân, muốn xin một lời khuyên từ tạp chí. Và đây là lời tư vấn của tờ tạp chí nói trên: “Hai bạn nên chyển sang... dùng mạng mạng nào có cước phí rẻ nhất”.

Phụ nữ nghĩa là chính nam
Người ta thường nhận định rằng, sở dĩ phụ nữ nói nhiều hơn đàn ông không phải do họ không biết trình bày những điều muốn nói một cách ngắn gọn súc tích nên phải nói nhiều hơn mà bởi khả năng diễn đạt bằng ngôn ngữ của phụ nữ tốt hơn đàn ông và đơn giản là... họ thích thế. Cụ thể, các nhà nghiên cứu ở trường Cao đẳng Santa Fe (Hoa Kỳ) bằng một cách nào đó đã tính toán được rằng, những tiếng thở dài vô thức được thực hiện trong chưa đầy 2 giây của bất kỳ một phụ nữ nào trong các cuộc nói chuyện có hàm lượng ý nghĩa tương đương với 45 phút thuyết trình của một người đàn ông bình thường!

Friday, May 1, 2015

Lão Đồng Nát bán dưa

Chả là lão đi qua một ngã tư, thấy người ta tập kết rất nhiều dưa hấu, có một biển quảng cáo ghi: Mua dưa hấu ủng hộ bà con miền Trung bị ngập lụt.

Lão biết mấy ngày nay trên ti vi đưa tin miền Trung bị một trận lụt trái mùa, làm cho dưa hấu của bà con nông dân sắp đến kì thu hoạch bị ngập hết, nguy cơ đe dọa công lao của bà con cả một vụ mùa mất trắng. Lão thấy việc mua dưa giúp bà con miền Trung thật hay và ý nghĩa. Thế là lão vào mua hai sọt dưa đầy đem đi bán dạo. Loáng một cái xe dưa bán hết veo. Lão quay lại mua tiếp xe nữa đi bán... Ngày hôm nay lão bán cả thảy được bốn xe dưa, dễ chừng được cả tấn chứ chả ít.

Đang say sưa với thành quả làm việc của một ngày,thì mụ Đốp xách hai quả dưa hấu đến ngõ nhà lão réo:

- Lão Đồng Nát đâu rồi, mở cửa nhanh.

Lão lật đật chạy ra, mụ Đốp dí hai quả dưa vào lão nói:

- Trả cho lão dưa, lão trả lại cho tôi tiền ngay.

Lão Đồng Nát ngớ người ra,chưa hiểu chuyện gì, vì lão có bán dưa cho mụ đâu, nhà mụ ở cùng xóm,lão còn lạ gì. Lão bảo:

- Bà mua dưa ở đâu, sao lại đến ăn vạ tôi?

- Vạ vật gì, thằng con tôi nổi hứng mua dưa của lão,chứ tôi thèm vào mua. Lão trả tiền tôi đây.

Lão Đồng Nát hiểu ra chuyện bèn nói:

- Cháu nhà bà,cũng như bao người mua dưa là để ủng hộ, giúp đỡ bà con nông dân miền Trung bị thiên tai, đó là một việc làm đầy nghĩa cử, sao bà nỡ...

- Nghĩa cử cái gì. Bà con bị thiên tai sẽ có quỹ tấm làng vàng, chúng tôi sẽ đi quyên góp như mọi khi rồi gửi vào cứu trợ bà con, chứ mua bán kiểu này có mua mãi được không? Đấy như thanh long ế phải đổ cho bò ăn, rồi vải thiều rụng đầy gốc, hành tỏi ế đầy ra đấy sao chả mua với bán giúp đi ?

- Bà này nói lạ nhỉ, dù là bé tẹo bà cũng được gọi là cán bộ ở cái tổ dân phố này đấy, thế mà bà ăn nói thế à? Đây là mua để cứu giúp bà con bị thiên tai cơ mà. À tôi hiểu rồi, bà không ủng hộ cách mua bán ủng hộ kiểu này, vì nó làm mất cơ hội đi thu tiền ủng hộ của các bà chứ gì? Cái kiểu thu tiền cứu trợ của bà, người bị nạn được ba, các bà chia nhau bảy ai còn lạ gì. Đấy như năm ngoái người ta còn bắt gặp các bà ngang nhiên chia nhau phần trăm tiền cứu trợ vừa thu của cả phố ở ngay ngoài đường, thế mà cũng nhân danh làm từ thiện.

Thằng con mụ Đốp chạy ùa vào, ôm vội tai quả dưa, nó nói:

-  Cháu xin lỗi ông đồng nát.

Saturday, April 25, 2015

Tin nhắn “Em yêu anh” và cái kết khó đoán

Vào buổi trưa cuối tháng 4, chị em ở Công ty Dưa Lê ngồi tám chuyện và bàn nhau tạo bất ngờ nho nhỏ cho chồng, gọi là món quà tinh thần trước kỳ nghỉ lễ dài ngày.

Kế hoạch được thống nhất, tất cả chị em trong công ty cùng nhau soạn tin nhắn “em yêu anh” và đồng loạt gửi cho người chồng thân yêu của mình.
Sau thời gian hồi hộp chờ đợi, chị em đều nhận được tin nhắn trả lời. Dưới đây là nội dung tin nhắn mà các ông chồng đã nhắn lại:

Chồng của cô văn thư: “Em vừa đi làm đầu và mua mấy bộ đầm mới đúng không? Thích thì cứ nhích mà còn bày đặt”.

Chồng của chị trưởng phòng hành chính: “À, à. Hết chối cãi nhá. Cô nhắn cho thằng nào rồi gửi nhầm cho tôi đây này. Từ lâu tôi đã nghi ngờ rồi mà. Cô về nhà ngay, tôi viết sẵn đơn ly dị rồi đấy”.

Chồng của nữ nhân viên mới: “Sao? Cô vừa bị tay giám đốc cho ra rìa rồi chứ gì? Tôi nói rồi mà, cô chỉ mua vui cho hắn được vài ba hôm thôi, sau lưng hắn còn hàng tá đứa đẹp hơn cô nhiều”.

Chồng của cô tạp vụ: “A, hôm nay bà bị cái gì rơi vào đầu hả?”.

Chồng của chị kế toán trưởng: “Tôi hiểu rồi. Nó đá cô rồi chứ gì? Tôi biết, nếu không vì tiền thì chả có thằng ngu nào dám bén mảng đến cô đâu”.

Chồng của chị công nhân: “Thôi em ạ, có tháng nào mà lương không bị chậm đâu em? Anh xoay sở được mà, em đừng buồn”.

Chồng của cô nhân viên mới (cháu gái của sếp): “Anh xin lỗi, có gì em từ từ nói cho anh biết, đừng làm anh sợ. Mà anh cũng đâu giám làm gì có lỗi với em đâu cơ chứ”.

Chồng của cô thủ quỹ: “Cô lại bị thụt quỹ rồi chứ gì? Nói cho cô biết nhá, tôi không phải là cái máy in tiền, không phải cây ATM”.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần trước, nhưng chị em cũng không khỏi sốc trước những kết quả quá khá phũ phàng. Ai nấy đều thất vọng, duy chỉ có cô thư ký tỏ ra vui vẻ khi được nhắn lại một cách tử tế: “Em yêu, anh cũng yêu và rất nhớ em, nhưng anh đang bận họp”.

Mọi người thi nhau chúc mừng cô thư ký vì có người chồng thật lãng mạn và tình cảm. Nhưng rồi chính cô thư ký cũng thấy ngờ ngợ với nội dung tin nhắn của chồng. Cô dở ra xem lại, thì hóa ra lúc nãy cô nhắn tin nhầm cho anh giám đốc.

Sunday, April 19, 2015

Vì sao đàn ông "ngu" hơn phụ nữ?

Sau đám cưới tôi mới phát hiện chồng mình thuộc diện hơi bị... không thông minh, thế mới gay chứ. Hồi yêu không hiểu sao tôi chẳng phát hiện ra điều quan trọng này. Các cụ nói chả sai câu nào, yêu là mù quáng, yêu là chết trong lòng một ít... Hồi yêu anh tôi chỉ mê mẩn theo chàng đi ăn bún đậu mắm tôm. Chết vì miếng ăn thôi chị em ạ. Đàn bà chúng mình quen mồm ăn bún đậu chấm mắm tôm nên quên hết sự đời, quá là nhục.

Để xác định chuẩn IQ của chồng, tôi đã bí mật quay một băng hình về mọi hành động cử chỉ, lời ăn tiếng nói của anh rồi đưa cho chuyên gia phân tích. Bà chuyên gia này cao tay lắm, học tận bên Tây về. Đặc biệt bà ta còn có cái máy đếm chỉ số thông minh rất chính xác. Sau khi xem hết băng hình, trong đó có hầu hết hành vi của chồng như ăn cơm, ăn bún, uống bia, chửi chó mắng mèo, trả lời câu hỏi của vợ... bà chuyên gia kết luận xanh rờn: Chồng cô “ngu” hơn cô 1,5 lần!

Bây giờ phải làm sao? Trong gia đình mà chồng “ngu” hơn vợ thì bất hạnh là cái chắc rồi, chính ông giáo sư người Pháp gì đấy đã viết kỹ về vấn đề này. Còn con đường nào khác là tôi phải làm cho mình “ngu” đi thôi. Mà làm thế nào để “ngu” hơn chồng được nhỉ?

Lần theo địa chỉ trên mạng, tôi quyết định tham gia lớp học làm “ngu” bản thân, học phí hơn đắt nhưng “nâu vấn đề”. Nếu có được chứng chỉ “ngu” này thì chắc chắn gia đình tôi sẽ sống hạnh phúc nhất thế giới. Khóa học kéo dài 1 tháng, tôi ra công nghiên cứu để có kết quả tốt nhất. Nhiều bài học khá là hay, đại thể như: Không bao giờ được chê chồng ngu, chồng nói những câu dở hơi thì vẫn phải khen hay, chồng chửi vợ “ngu” thì lấy làm phấn khởi vui mừng...

Trong lễ tốt nghiệp một diễn viên đã đóng vài chồng cho tôi ứng xử, anh này chỉ bằng tuổi em tôi thôi. Mặc dù đã biết đây chỉ là màn thực hành nhưng tôi cũng không đủ can đảm diễn hết chương trình, khi anh ta chửi tôi là đồ vợ thối thây, đầu óc “ngu” như con này con kia thì tôi đã không kìm được liền hắt cốc nước vào chính giữa mặt diễn viên. Thế tôi bị ban giám khảo đánh trượt tốt nghiệp, mặc dù đã cố tình lót tay mỗi vị 1 cái phong bì dày.

Mất toi mấy triệu tiền học phí mà không thể làm mình “ngu” đi được, tôi thấy chán đời. Kiều này thì trước sau cũng tan cửa nát nát nhà mất thôi, nếu không cẩn thận sẽ bỏ nhau ấy chứ.

Nằm nghĩ nát óc, tôi chạy tới nhà chuyên gia đề nghị cho chồng tới khám chỉ số IQ, miễn sao cái máy khẳng định chồng tôi thông minh hơn vợ là được. Chỉ cần chồng tôi biết là tôi “ngu” hơn thì chắc chắn cuộc sống gia đình sẽ hạnh phúc thôi, mấy khi có ông chồng nào lại chấp với vợ “ngu” hơn mình bao giờ.

Tôi móc túi đưa cho bà chuyên gia cái phong bì 10 triệu đồng. Bà chuyên gia cứ mân mê cái phong bì mà mặt lại buồn rười rượi, một lát sau bà vừa đẩy cái phong bì trả lại tôi vừa nói trong đau khổ:

- Em thông cảm cho chị, cái máy kiểm tra IQ này do một chuyên gia nữ sáng chế ra nên kiểu gì nó vẫn bảo chồng “ngu” hơn vợ!

Friday, April 17, 2015

Bọc tiền chín triệu năm trăm ngàn đồng

Hắn vừa đi công tác về, vì là ngày chủ nhật nên hắn dậy muộn. Đang bực mình vì vợ bỏ đi đâu, không chuẩn bị cho hắn bữa sáng thì chuông cổng nhà hắn reo inh ỏi. Hắn lật đật chạy ra, qua khe cổng, hắn thấy một người đàn ông trạc tuổi hắn đang ra sức nhấn chuông.

Cổng mở, người đàn ông nhìn hắn, reo lên:

- A, cháu chào ông trẻ, cháu mới ở quê lên.

Hắn nhìn người đàn ông với ánh nhìn hàm chứa: Ông là ai, ở quê nào lên ? Người đàn ông vội nói ngay:

- Cháu phải gọi bà nhà ông là bà trẻ, tại ông ít về quê nên không nhớ cháu thôi.

Hắn mời người đàn ông vào nhà. Vừa đi hắn vừa nghĩ: Người nhà quê như lão này lên, không vay mượn, nhờ vả thì cũng lại quyên góp quỹ này, quỹ nọ ở làng ở xóm, nên hắn đón tiếp ông khách không mặn mà cho lắm. Sau khi đã uống một hơi hết sạch cốc nước lọc do hắn mời, người đàn ông rút trong người ra một bọc đặt lên bàn, nói:

- Cháu ra gửi lại ông bà số tiền này...

Hắn chợt nghĩ: A, mụ này bí mật cho họ hàng nhà mụ vay tiền mà không thèm nói với mình một câu, tệ thật. Được rồi, rồi sẽ biết tay. Hắn nói với khách:

- Tiền bà ấy cho vay thì đợi bà ấy về mà trả, chứ tôi biết gì mà nhận.

Người đàn ông vội nói:

- Không ạ, tiền này không phải cháu vay mượn của bà.

- Vậy thì là tiền gì?

Vừa lúc đó vợ hán mở cổng đi vào. Hai bà cháu chào hỏi nhau niềm nở lắm. Ông khách nói:

- Cháu đem lên trả lại ông bà số tiền này...

Vợ hắn nhìn hắn nghĩ: Quái, lão này cho họ hàng ở quê vay tiền từ bao giờ mà mình không biết. Người khách nói tiếp:

- Vừa rồi bà trẻ có mang một túi quần áo cũ về quê cho chúng cháu. Anh em chúng cháu chia nhau mỗi người một hai bộ, khi mọi người đem ra mặc thử thì thấy rất nhiều tiền ở trong các túi quần, túi áo, toàn tờ năm trăm ngàn, lục kỹ, đếm được tất cả là chín triệu năm trăm ngàn đồng. Lúc đầu mọi người nghĩ chắc là ông bà bí mật cho con cháu. Nhưng rồi nghĩ lại ai cũng bảo chắc là tiền ông bà để ở đó bị quên chứ cho con cháu ai lại làm thế. Thế là cháu được cử lên để trả lại ông bà số tiền này, và một lần nữa cảm ơn lòng tốt của ông bà.

Vợ hắn thì há hốc mồm ra mà nhìn bọc tiền. Hắn thì tái mặt khi biết rõ sự tình. Số tiền đó là quỹ đen của hắn giấu trong các túi áo, túi quần cũ không mặc đến nữa trong một chiếc tủ con, hôm vừa rồi hắn đi công tác, vợ hắn ở nhà thu gom tất cả mang về quê cho con cháu.

Không cần quay lại hắn cũng biết vợ hắn nhìn hắn bằng ánh mắt hình viên đạn!

Sunday, April 12, 2015

Chùm truyện cười ngắn dành cho dân Toán

Lý do lưu ban

Thầy giáo môn Toán cau có hỏi một học sinh nam:

- Tại sao 2 năm nay em đều bị lưu ban vậy?

- Thưa thầy vì em có lý do khó nói ạ!

- Lý do gì khó nói cứ nói ra đi!

- Dạ! Vì ở lớp trên không có thầy dạy ạ!

- !!!

*

* *

Văn và toán liên quan tới nhau

Thầy giáo môn văn hỏi một học sinh:

- Tại sao lần nào em cũng bị điểm kém môn văn vậy?

- Dạ tại em học kém môn toán ạ!

- Ơ hay! Môn toán thì có liên quan gì tới chuyện em dốt văn!

- Dạ thưa thầy tại em không biết khái niệm viết 800 từ hay 1000 từ là thế nào ạ!

- !!!

*

* *

Bài học chia táo

Trong giờ toán, thầy giáo đưa ra câu đố vui:

- Thầy có 10 quả táo mà trong lớp mình có 20 người làm thế nào để chia đủ cho mọi người mà không cắt quả táo ra làm đôi?

Cả lớp yên ắng vì câu hỏi hóc búa của thầy giáo nhưng Tèo tự tin đứng lên phát biểu:

- Thưa thầy em có cách ạ!

- Cách gì?

- Dạ đuổi 10 bạn ra khỏi lớp là được ạ!

- Hả?!

*

* *

 Liên tưởng thú vị

Trong giờ hình học, thầy giáo giảng:

- 3 điểm khi nối với nhau tạo thành hình tam giác, tuy là 3 điểm nhưng có đặc điểm kết cấu rất vững chắc ví dụ như kiềng 3 chân chẳng hạn. Em nào cho ví dụ về mối quan hệ 3 điểm như thế này cho thầy coi nào?

Tèo giơ tay phát biểu:

- Dạ em thường thấy thì có bikini 3 mảnh này, mối tình tay 3 nè….

- Mời em ra ngoài!

*

* *

Học dốt tại ai?

Một học sinh lười nhác thường bị điểm kém than vãn với Thượng Đế:

- Thượng Đế ơi! Tại sao người lại đối xử với con như thế? Con đã làm sai điều gì ạ!

Thượng Đế mỉm cười:

- Con đã làm sai 14/15 câu hỏi lại còn trách ta!